Quý Hoài Chi vốn chẳng quan tâm đến thứ gì, duy chỉ người nhà của anh, là tuyệt đối không thể sỉ nhục, cô từng tận mắt thấy Quý Hoài Chi bị trẻ con trong hẻm nhỏ vây quanh đánh đập, khi nghe được một đứa bé trong đó nhục mạ người nhà của anh, anh đã lập tức phản kháng, liều mạng giữ chặt đứa bé kia đánh, mặc dù đầu mình đã chảy máu.
Nhà họ Quý từng là gia đình oai thế hiển hách nổi danh Dương Thành, tổ tiên mấy đời không buôn bán thì làm quan, tích lũy bao nhiêu của cải, điều này không chỉ không khiến Quý gia coi đây là làm xằng làm bậy mà còn dốc lòng làm việc thiện. Trong thời kỳ kháng chiến, ông cố nhà họ dốc hết gia tài ủng hộ, con cháu thanh niên Quý gia lại dấn thân báo quốc, hy sinh bao nhiêu nhân tài......
Gia tộc họ có nhiều anh hùng liệt sĩ như vậy nhưng lại gặp phải cuộc vận động kéo dài mười năm kia, bị người có tâm lợi dụng, tịch thu tài sản, cả nhà bị phê bình, ông cố không chịu nổi tủi nhục, đập đầu vào cột mà chết, người nhà người thì chết người thì ly tán, chỉ còn lại có ba mẹ Quý Hoài Chi trực hệ và Quý Hoài Chi tuổi nhỏ, nhưng sau đó, ba mẹ Quý Hoài Chi cũng không sống qua được kiếp nạn kia, chết ở năm Quý Hoài Chi mười tuổi.
Mất sự che chở của gia tộc và cha mẹ, Quý Hoài Chi lưu lạc, bữa đói bữa no, bị người đánh chửi vũ nhục, thậm chí nhiều lần thiếu chút nữa chết ở nơi âm u không người biết tới…
Không ai biết Quý Hoài Chi lớn lên như thế nào, rõ ràng anh sống ngay trước mắt mọi người, nhưng cũng chẳng ai quan tâm đến anh, cho đến khi anh trở thành “lão đại” trong miệng mọi người, người trong hẻm nhỏ mới giật mình nhận ra và e ngại anh.
Trước khi Quý Hoài Chi mở miệng, Lê Dương đứng trước mặt anh.
Cô đứng thẳng lưng, thở phì phò nhìn Phùng Mai: “Mẹ, nhà nước cũng đã ra chính xách, không có chuyện như xú lão cửu, họ đều bị người xấu lợi dụng, sao mẹ còn có thể nói như vậy? Dù sao đi nữa, ân tình của Lý lão gia đối với thôn Liệp chúng ta, chẳng lẽ mẹ cũng quên rồi sao? Cả nhà bọn họ đều là người tốt, đều bị oan uổng, mẹ không thể nói bọn họ như vậy.”