Lê Dương nhét giấy chứng nhận kết hôn vào tay Quý Hoài Chi: "Mẹ em tới, anh đi trước đi.”
Quý Hoài Chi đã giúp cô một chuyện lớn, những chuyện lằng nhằng này, cô không muốn lại để anh dính vào.
Quý Hoài Chi cũng nhìn thấy Phùng Mai và Từ Yến Bình, khẽ chậc một tiếng, thong thả đáp: "Không sao đâu.” Rồi anh lại bổ sung: “Không có anh ở đây, em lại bị bắt nạt mất.”
Lê Dương nghe được chữ "lại" của Quý Hoài Chi, nhíu mày, sao cô cảm thấy câu này có chút kỳ quái?
Không cho phép cô có thời gian suy nghĩ, Phùng Mai đã vọt tới trước mặt.
Bà ta thở hổn hển, liếc nhìn giấy đăng ký kết hôn, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào cửa phòng đăng ký nói: "Hai đứa mày đã vào chưa?"
Bà ta vừa đến nhà máy xin nghỉ cho Lê Dương, còn chưa tới nhà họ Phó đã gặp Từ Yến Bình. Từ Yến Bình đem chuyện gặp Lê Dương và Quý Hoài Chi ở cửa nhà máy nói với bà ta, bà ta liền biết chuyện dỡ lở rồi.
Bà ta vội vàng chạy về nhà, cửa lớn khép hờ, cửa phòng Lê Dương mở ra, hộ khẩu bà ta giấu trong tủ quần áo không thấy bóng dáng, nhớ lại lời Lê Dương nói muốn kết hôn với Quý Hoài Chi, bà ta lo lắng chạy tới.
Trên đường đi, bà ta đã nghĩ ra phải xử lý Lê Dương như thế nào, tốt nhất đánh gãy chân cô, để cô không dám mơ tưởng gì nữa.
Lê Dương mặt không đổi sắc: "Ừ, vừa mới đăng ký xong.”
Vừa dứt lời, Phùng Mai liền giơ tay tát Lê Dương: "Đồ láo toét!”
Tiếc là cái tát chưa kịp rơi xuống đã bị Quý Hoài Chi bắt được.
Quý Hoài Chi khẽ nhướng mày, giọng nói mang theo cảnh cáo: "Theo lý thuyết tôi nên gọi bà một tiếng mẹ vợ mới phải, nhưng bà vừa xông đến đã đánh vợ tôi, thật sự là khiến tôi có chút khó chịu.”
Phùng Mai bị ánh mắt Quý Hoài Chi dọa cho cả người run lên, nhưng sự giận dữ đã cướp mất lý trí của bà ta, bà ta mắng thẳng mặt: "Tao nhổ vào, ai là mẹ vợ mày! Cái tên ăn mày đầu đường xó chợ như mày dám hoang tưởng đòi làm con rể tao? Tao nói cho mày biết, không có cửa đâu!" Bà ta chống nạnh chỉ vào hai người họ: "Hai đứa chúng mày ly hôn ngay cho tao! Ngay và luôn!”
Lê Dương vừa nghe Phùng Mai nói, thiếu chút nữa là nổ tung.