Nghe thấy có sô cô la, Đường Đường lập tức chạy đến bên Kiều Tri Ý.
Kiều Tri Ý vào phòng lấy sô cô la trong vali ra đưa cho cô bé, rồi hỏi: “Có phải con thấy cô dùng kim châm bố con nên buồn không?"
Đường Đường vừa ăn sô cô la vừa lắc đầu: “Không ạ, bố con thích bị châm ạ!"
Lúc đầu tưởng bố mình bị bắt nạt, cô bé còn rất lo lắng.
Bây giờ biết chỉ là chữa bệnh, cô bé không buồn nữa.
“Lại đây!" Bùi Chinh nghiêm khắc nói.
Đường Đường lập tức chạy lại nấp vào lòng Kiều Tri Ý, nhìn Bùi Chinh với vẻ mặt khiêu khích nhưng miệng lại tỏ vẻ đáng thương nói: “Mẹ ơi, bố hung dữ quá!"
Tiếng gọi “Mẹ" này khiến Kiều Tri Ý và Bùi Chinh đều sững sờ.
Bùi Chinh nhắc nhở Đường Đường không được gọi bừa bãi.
Đường Đường lè lưỡi với anh, làm mặt quỷ.
Kiều Tri Ý thấy cô bé khá hoạt bát đáng yêu, có vẻ không sợ trời không sợ đất, chắc là ở nhà được nuông chiều.
“Để cô tết tóc cho con nhé?" Kiều Tri Ý nói.
Cô thấy cô bé chơi ngoài sân một lúc đầu đầy mồ hôi, tóc cũng rối bù, xem ra bình thường chỉ tùy tiện buộc một sợi dây chun thành đuôi ngựa thấp, dây chun còn bị mất độ đàn hồi.
“Vâng ạ!" Đường Đường vui vẻ đáp.
Kiều Tri Ý lấy lược của mình chải đầu cho cô bé, chải cho mượt rồi tết tóc, cô làm rất kiên nhẫn, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.
Bùi Chinh nhìn thấy hết những điều này.
Kiều Tri Ý tết cho Đường Đường hai bím tóc nhỏ xinh, dùng dây chun của mình buộc lại, Đường Đường cầm gương soi.
Cô bé năm tuổi rồi, đã biết làm điệu.
“Bố ơi, con đẹp không?" Cô bé lại cười híp mí hỏi.
“Đẹp..." Bùi Chinh suýt chút nữa thì trợn mắt khi nói câu này.
“Bố nghiêm túc đi." Cô bé không thích thái độ của anh.
Bùi Chinh bất lực: “Đẹp!"
Kết quả cô bé vẫn không hài lòng: “Thái độ vẫn chưa đủ nghiêm túc..."
Bùi Chinh giơ tay giả vờ đánh cô bé, Đường Đường lại nhanh nhẹn trốn vào lòng Kiều Tri Ý: “Bố hung dữ quá, hu hu hu..."
Kiều Tri Ý cười ngất.
Hai bố con này thật sự rất đáng yêu.
Đến trưa, Bùi Chinh lại ra ngoài, Đường Đường muốn ngủ trưa cùng Kiều Tri Ý, Kiều Tri Ý không từ chối.
Đợi Kiều Tri Ý và Đường Đường ngủ trưa, Bùi Chinh mang về một ít thịt lợn và lòng lợn dùng để tiếp đãi cô.
Mẹ của Bùi Chinh thấy con trai mình cuối cùng cũng hiểu chuyện, trong lòng cũng được an ủi.
Buổi chiều, Kiều Tri Ý và Đường Đường ngủ trưa dậy, sau đó đun nước gội đầu, cô cũng gội đầu cho Đường Đường.
Mẹ Bùi nhìn thấy hết những điều này.
Thấy hai người họ vui vẻ ở bên nhau, trong lòng bà vui mừng khôn xiết.
Tìm vợ cho con trai, chẳng phải cũng là tìm mẹ kế cho Đường Đường sao?
Nhưng Lâu Tâm Nguyệt không muốn làm mẹ kế của Đường Đường, bình thường đến nhà cũng chẳng thèm giả vờ, hai chữ chán ghét hiện rõ trên mặt, như thể chắc chắn Bùi Chinh đã mất một cánh tay thì không thể không lấy cô ta.
Tuy con trai bà giờ đây không thiếu thốn về mặt tài chính, nhưng lại có con riêng và mất một cánh tay, việc tìm vợ quả thực không dễ dàng, trước đây mẹ Bùi có thể nhẫn nhịn vì dù sao bà cũng ở đây, sẽ không để cháu gái mình chịu khổ, nhưng giờ đây có Kiều Tri Ý để so sánh, bà nhận ra sự nhẫn nhịn trước đây của mình thật vô ích.
Chờ cho tóc khô bớt, Kiều Tri Ý nhờ Đường Đường dẫn cô đến hiệu thuốc quốc doanh trong công xã để mua một số loại thuốc hỗ trợ thần kinh cho Bùi Chinh.