Kiếp trước, cuộc hôn nhân bất hạnh với Tạ Trường Vinh khiến cô vô cùng chán ghét hôn nhân.
Hiện tại cô không có công việc, cũng không thể ở nhà họ Bùi mãi được, hai trăm đồng mang theo người sớm muộn gì cũng tiêu hết, đến lúc đó cô chỉ có thể về nhà bố mẹ đẻ, xem có thể đến nông thôn làm một bác sĩ nông thôn hay không.
Đúng vậy, dựa vào nghề bác sĩ chân đất, cô cũng có thể tự mình tạo dựng một con đường mới.
Đã rời khỏi nhà họ Lâu, tương lai của cô nhất định sẽ không bị nhà họ Lâu khống chế nữa.
Kiều Tri Ý đã âm thầm vạch ra con đường cho chính mình.
Bùi Chinh rất thông cảm với hoàn cảnh của Kiều Tri Ý, dù sao cũng vừa trải qua biến cố lớn, lại bị hôn phu phản bội, nhiều cú sốc ập đến liên tiếp như vậy, chắc chắn trong lòng cô cũng rất đau khổ, vì thế anh nói: "Ở đây, cô muốn ở bao lâu cũng được."
"Cảm ơn anh." Kiều Tri Ý biết người ta chỉ khách sáo, cô không thể xem đó là thật nhưng cũng phải lịch sự đáp lại.
"Không có gì."
Lúc này, Đường Đường là cháu gái năm tuổi của Bùi Chinh vừa chơi bên ngoài về, chạy vào xem mẹ mới, kết quả là nhìn thấy trên cánh tay của bố mình cắm rất nhiều kim, cô bé sợ hãi kêu lên, vội vàng chạy đi gọi người đến cứu mạng.
Bùi Chinh: "..."
Kiều Tri Ý tò mò: "... Đây là?"
Bùi Chinh giải thích: "Đây là cháu gái tôi, Đường Đường, chị dâu tôi là thanh niên trí thức, năm đó về thành phố, anh trai tôi đi theo, trên đường gặp tai nạn, người không còn, Đường Đường lớn lên gọi tôi là bố..."
Một đứa trẻ nếu không có bố mẹ sẽ bị không ít bạn bè cùng trang lứa chế giễu bắt nạt, vì vậy anh bằng lòng làm cha của cháu gái để bảo vệ cho cô bé.
Nhưng đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh khó tìm được đối tượng, phần lớn các cô gái đều không muốn chấp nhận một người đàn ông có gánh nặng.
Bùi Chinh nhìn Kiều Tri Ý, muốn xem cô có để ý đến chuyện này hay không.
Nhưng vẻ mặt của Kiều Tri Ý rất điềm tĩnh.
Có lẽ là thật sự không để tâm nên mới có thể không để ý đến đứa trẻ.
Bùi Chinh cảm thấy sự nhạy cảm của mình thật nực cười.
Mẹ Bùi bị Đường Đường kéo lên: "Nhanh lên, bố cháu bị bắt nạt rồi."
Mẹ Bùi thấy con trai mình cởi trần, trên cánh tay và lưng còn cắm rất nhiều kim cũng lo lắng theo: "Ôi, sao lại cắm nhiều kim thế này?"
Bùi Chinh giải thích: "Cánh tay của con không có cảm giác, đồng chí Kiều đang châm cứu cho con."
"Gọi tôi Tri Tri là được rồi." Kiều Tri Ý nhỏ giọng nhắc nhở.
Bùi Chinh nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Mẹ Bùi lập tức hiểu ra, lúc này nhìn Kiều Tri Ý càng thêm vừa ý.
Không ngờ lại chữa trị nhanh như vậy.
Còn cởi cả áo ra...
Ôi, thật là... khiến bà ngại quá.
"Hai đứa cứ từ từ chữa bệnh, mẹ đi rửa ít hoa quả cho hai đứa." Mẹ Bùi vui vẻ nói rồi dắt Đường Đường xuống lầu.
Đường Đường không chịu đi.
“Bố con đang được chữa bệnh, con đừng ở đây quấy rầy." Mẹ của Bùi Chinh nói.
Bà cũng lo lắng Kiều Tri Ý để ý đến việc Bùi Chinh phải nuôi con của anh trai, nên cố gắng không để Đường Đường quấy rầy trước mặt cô.
“Con không quấy rầy." Đường Đường bướng bỉnh nói.
“Con bé này..."
“Không sao đâu thím..." Kiều Tri Ý nhìn cô bé xinh xắn có đôi mắt to tròn này, cảm thấy rất thích, vẫy tay với cô bé: “Lại đây cô cho kẹo sô cô la này."