Lâm Chi nghe lời tách hai chân ra, Quý Hoài Thịnh nhân cơ hội chen vào giữa hai chân cô. Anh kéo khóa ẩn ở qυầи ɭóŧ xuống, rút ngón tay ra, nắm côn th*t trướng đến phát đau áp vào cửa huyệt của cô, tách mở âm môi đầy đặn, đi vào từng chút một.
Cửa huyệt mở rộng đến cực hạn, gian nan nuốt lấy cự vật thô to.
Lâm Chi thở hổn hển, khiếp sợ nhìn anh: “Ưm… Anh làm gì vậy?”
Quý Hoài Thịnh đáp: “Làm em.”
Anh chặn cái miệng nhỏ của Lâm Chi lại, không cho cô kêu quá lớn, thân dưới dùng sức đẩy mạnh, “phụt” một tiếng, cắm đến chỗ sâu nhất
“A… Ưm…” Lâm Chi cau mày, nhỏ giọng nức nở, thừa nhận sự xâm chiếm của anh.
Thịt mềm bên trong bao vây côn th*t thô to, vừa hút vừa cắn, khiến hơi thở của Quý Hoài Thịnh trở nên hỗn loạn. Anh mυ"ŧ cánh môi cô, nói: “Đừng kẹp chặt như vậy.”
Anh rút côn th*t đang chôn trong cơ thể cô ra, rồi lại từ từ đẩy về phía trước, mở rộng âm đ*o chặt khít.
Cô quay đầu đi không trả lời câu hỏi của Quý Hoài Thịnh, vì không muốn máy quay ghi lại biểu cảm của mình lúc này. Cô đang đóng vai một nữ tướng quân quật cường, cô đang bị cưỡng ép, không thể tỏ ra thoải mái được.
“A a… Không cần… Ô…” Lâm Chi cau mày, thở hổn hển, hai chân đá lung tung. Cô không ngừng vặn vẹo, cố gắng thoát khỏi vật to lớn đang chôn sâu trong cơ thể.
Quý Hoài Thịnh mím môi, nâng hai chân Lâm Chi lên xếp thành hình chữ M, đè trước ngực cô.
“A a a… Sâu quá, sắp bị đâm thủng rồi.” Lâm Chi hò hét trong lòng.
Cô muốn hét lên, nhưng không thể.
Cô đang vào vai một nữ tướng quân quật cường, không thể tỏ ra yếu đuối được. Trừ tiếng hét bất ngờ khi bị phá thân, trong kịch bản Diệp Như Nam luôn nghiến răng chịu đựng sự chà đạp hung tàn, không kêu một tiếng.
Trán Quý Hoài Thịnh nổi đầy gân xanh, hơi thở nặng nề. Anh dùng sức rút quy đầu đang bị xoắn chặt ra ngoài, khi ra đến cửa huyệt lại đâm mạnh vào trong. Động tác nhanh chóng liên tục như đang đóng cọc, những tiếng bạch bạch bạch không dứt bên tai.
Chiếc giường gỗ đơn sơ kêu lên kẽo kẹt theo động tác của anh, có cảm giác như sắp sập đến nơi.