Hai ngày trước khi bắt đầu quay phim, Lâm Chi nhận được danh sách diễn viên của《Cân quắc không nhường tu mi》. Cô nhìn thoáng qua tên nam chính, trong lòng hơi ngạc nhiên.
“Ong ong!” Di động trên mặt bàn rung lên, Lâm Chi liếc nhìn tên người gọi, nghe máy.
“Alo, Chi Chi, chị đã xem danh sách diễn viên chưa?” Giọng Chu Hách truyền đến.
“Ừ, vừa xem.”
“Chi Chi, em rất vui khi được đóng phim với chị. Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tạo ra tác phẩm khiến khán giả yêu thích.” Giọng Chu Hách có vài phần vui sướиɠ. Cậu đã phải giành lấy vai diễn này từ tay một người mới không có lai lịch. Dù chỉ là đóng phim, cậu cũng không thể chịu được việc Lâm Chi bị người khác chà đạp. Cậu sẽ phát điên lên vì ghen tị mất, may mà cướp được vai diễn.
Lâm Chi không biết suy nghĩ trong lòng Chu Hách, chỉ động viên đơn giản: “Được, cùng cố gắng nhé.”
- -
Hai ngày sau.
Lâm Chi mặc một chiếc váy lụa mềm mại bước vào trong lều bạt dựng ở phim trường. Vừa vén cửa lều lên, cô nhìn thấy một bóng lưng cao lớn đứng khoanh tay đưa lưng về phía mình.
“Chu Hách.” Lâm Chi gọi.
Người đàn ông chậm rãi xoay người, đôi mày kiếm chau lại, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn thẳng vào cô: “Sao thế, em rất chờ mong là Chu Hách à?”
Lâm Chi ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Quý Hoài Thịnh, sửng sốt vài giây mới hồi phục tinh thần: “Anh… Sao anh lại ở đây?”
“Đóng phim.” Quý Hoài Thịnh đi bước một đến gần cô.
Hôm nay anh mặc quân trang, mày kiếm mắt sáng, khí thế không giận tự uy, khác hẳn phong cách lạnh lùng trước đây, Lâm Chi không thể không nhìn thêm vài lần.
“Anh đóng vai nào?” Cô thu hồi ánh nhìn dính trên người anh, hỏi.
“Hách Liên Chính.”
“A? Còn Chu Hách thì sao?” Lâm Chi hoang mang.
“Sắp quay rồi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng.” đa͙σ diễn thúc giục.
Lâm Chi quay lại nhìn đa͙σ diễn, đè nén nghi vấn trong lòng, cùng Quý Hoài Thịnh đi đến vị trí đặt giường gỗ.
“Action!” đa͙σ diễn hô một tiếng, hai người bắt đầu tiến vào trạng thái.
Ánh mắt Quý Hoài Thịnh lướt trên cơ thể hấp dẫn của Lâm Chi, tay véo cằm cô, giọng điệu đùa giỡn: “Không thể ngờ được Diệp tướng quân dã man thô lỗ sau khi thay nữ trang lại quyến rũ đến vậy, không biết tư vị sẽ thế nào.”
“Đồ vô sỉ!” Lâm Chi vừa xấu hổ vừa giận dữ, hất tay anh ra, giơ chân đá vào đũng quần anh.
Quý Hoài Thịnh nghiêng người tránh đi, vươn tay về phía trước, nắm chặt cổ tay Lâm Chi vặn ra sau lưng, nghiêng người đè cô lên giường.
Anh nắm lấy lớp vải trên vai cô, dùng sức xé mạnh, “Xoẹt!” Chiếc váy lụa rách làm đôi, lộ hết cảnh xuân trước ngực Lâm Chi.
Ánh mắt Quý Hoài Thịnh trầm xuống, bàn tay to vuốt ve bầu vυ" tròn trịa của cô cách lớp vải yếm.
Lâm Chi chật vật lăn sang một bên, túm lấy khăn trải giường quấn lên người, vừa đứng dậy muốn chạy trốn thì Quý Hoài Thịnh nắm chặt lấy đôi chân trần mềm mại của cô kéo lại.
Anh nhặt một miếng vải rách trói hai tay cô lên đỉnh đầu, xốc chăn lên, chui vào trong, cởi áo ngoài vứt xuống đất, chỉ để lại nội y.
Thân thể cao lớn của anh phủ lên người cô, bắp đùi rắn chắc đè chặt hai chân cô. Nơi nhô lên của anh kề sát chỗ riêng tư của cô, vật nóng bỏng kia làm mặt Lâm Chi đột nhiên nóng ran.
Quý Hoài Thịnh cọ nhẹ vào âʍ ɦộ của cô cô, nhéo cái cằm nhỏ của cô, cắn một cái trừng phạt, cuồng vọng nói: “Ngươi cho rằng mình có thể trốn thoát sao? Cả thiên hạ này đều là vật trong tay ta, đừng không biết tự lượng sức mình!”
Lâm Chi xoay đầu tránh né, vẻ mặt quật cường: “Buông ra, ta sẽ không khuất phục!”
“Ha,” Quý Hoài Thịnh cười nhạo một tiếng, “Ta muốn nhìn xem Diệp tướng quân tâm cao khí ngạo, đội trời đạp đất, có thể mạnh miệng đến khi nào?”
Ngón tay thon dài của anh trượt xuống dưới, đi vào giữa hai chân cô, đầu ngón tay đẩy qυầи ɭóŧ ra, tiến vào khe hở nhỏ.
Đột nhiên bị dị vật xâm nhập, khiến Lâm Chi có chút khó chịu. Cô chớp mắt, mất tự nhiên khép hai chân lại, kẹp chặt ngón tay anh.
Quý Hoài Thịnh đẩy mạnh ngón tay vào được một nửa, cọ vào thịt mềm.
Xúc cảm trơn trượt làm anh tâm viên ý mãn, thân thể khô nóng, anh dùng sức ấn hai cái vào nơi nào đó.
“A…” Lâm Chi hừ nhẹ một tiếng, vặn người, kẹp càng chặt.
Anh cúi đầu xuống ghé vào tai cô, dùng lưỡi không ngừng liếʍ láp vành tai cô. Làn da nơi đó vừa mỏng lại mẫn cảm, Lâm Chi bị anh liếʍ đến run lên.
“Chi Chi, thả lỏng chút, cho anh sờ, được không?” Anh nói nhỏ bên tai cô.
Lâm Chi không muốn cùng anh làm chuyện xấu hổ đó trước mắt bao người. Cô tức giận liếc nhìn anh một cái, cự tuyệt: “Không được, nghiêm túc đóng phim, đừng giở trò.”
Ánh mắt Quý Hoài Thịnh thâm trầm, anh nheo mắt: “Được, em thả lỏng trước, anh rút ngón tay ra rồi nghiêm túc đóng phim.”