Kinh ngạc qua đi, trong lòng Quý Hoài Thịnh dâng lên một niềm vui không tên, ánh mắt nhìn cô đầy thương tiếc. Đôi tay anh vuốt ve thân thể cô, khiêu khích những điểm mẫn cảm.
Anh vùi đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng gặm cắn, liếʍ láp làn da mỏng manh nơi đó, dưới thân nhẹ nhàng đưa đẩy, rút côn th*t thô dài ra, lại chậm rãi đẩy vào sâu bên trong.
“A… Đau… Quá lớn, ô…”
Mặc dù động tác của anh không nhanh, nhưng côn th*t thô to căng rộng đường vào nhỏ bé, gân xanh phía trên cũng cọ vào thịt mềm, khiến Lâm Chi cảm thấy đau đớn.
“Ngoan, cố nhịn một chút, mở rộng thêm chút cô mới thấy thoải mái, sẽ không đau nữa.”
Quý Hoài Thịnh đưa đẩy thân dưới, tiếp tục cắm vào sâu bên trong, thong thả va chạm với hoa tâm kiều nộn.
Theo từng lần luật động nhẹ nhàng của anh, cơn đau dưới thân Lâm Chi từ từ biến mất, và một cảm giác kỳ lạ xuất hiện, sâu trong hoa tâm có chút tê dại.
Tay Quý Hoài Thịnh ôm lấy vòng eo thon thả của Lâm Chi, ấn hạ thân của cô xuống dưới, đồng thời eo anh cũng dùng sức đẩy lên, côn th*t mạnh mẽ nhanh chóng ra vào trong ŧıểυ huyệt ướt át. Hai túi cầu theo động tác của anh đập lên bắp đùi trắng nõn của Lâm Chi, vang lên những tiếng bạch bạch bạch.
Chuyện khiến anh hơi xấu hổ là anh chỉ kiên trì được vài phút, mới bị cô kẹp một cái mà đã buông vũ khí đầu hàng. May mà Lâm Chi còn đang mơ mơ màng màng, không để ý anh bắn quá nhanh.
Thở dốc một lát, Quý Hoài Thịnh lật người dậy, rút côn th*t mềm nhũn ra khỏi cơ thể Lâm Chi. Không còn bị côn th*t che lấp, hoa huy*t dưới thân chảy ra một dòng dịch đỏ trắng đan xen, theo khe mông nhỏ xuống khăn trải giường màu trắng, nhìn rõ mồn một.
Đây là người phụ nữ đầu tiên của anh, anh cũng là người đàn ông đầu tiên của cô. Cảm giác kỳ diệu này làm trong lòng Quý Hoài Thịnh dâng lên một tình cảm mơ hồ.