“Ưm ưm… a…” Cậu nhỏ của anh quá to lớn, làm miệng của cô phải căng ra. Cô khó chịu ngậm lấy cự vật kia, đến lúc không chịu được nữa bèn dùng đầu lưỡi đẩy nó ra.
Đầu lưỡi mềm mại chạm vào lỗ quy đầu, cố gắng đẩy cự vật dữ tợn ra ngoài. Trong quá trình xô đẩy, răng cô bất cẩn cắn vào quy đầu.
“Hừ…” Quy đầu hơi đau, Quý Hoài Thịnh kêu lên một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lộn xộn cái gì, cô muốn cắn đứt tôi sao?”
Cô run lên vì sợ, không dám động đậy nữa. Cô cứ ngậm côn th*t sưng to, ngốc nghếch nhìn anh.
Quý Hoài Thịnh không chịu nổi khi cô nhìn anh bằng ánh mắt đơn thuần đó. Anh thở dốc vài hơi, cắn chặt răng, đưa tay bóp cằm cô, rút côn th*t sưng đau ra ngoài.
Từ lỗ quy đầu tràn ra một dòng dịch trong suốt dính lên cánh môi cô. Cô bất giác thè lưỡi ra liếʍ thử chất lỏng trên môi. Ừm, mằn mặn.
Ánh mắt Quý Hoài Thịnh u ám nhìn chằm chằm động tác liếʍ môi của cô, hầu kết lăn lộn, chỉ cảm thấy trong người như bị lửa đốt, thân thể càng thêm khô nóng.
Anh tắm nước lạnh hơn mười phút để loại bỏ cơn nóng trong cơ thể rồi mới đi ra.
Vừa bước ra, anh liền nhìn thấy cô gái kia khỏa thân nằm trên giường lớn. Thân thể trắng nõn của cô như được phủ một lớp phấn hồng, miệng phát ra những tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, giữa hai chân kẹp một cái gối, không ngừng cọ xát.
Chăn đệm trắng tinh đã bị cô đạp ngã trái ngã phải, cả chiếc giường lớn rối tung lên.
Quý Hoài Thịnh chau mày, bệnh sạch sẽ không cho phép anh ngủ trên chiếc giường lộn xộn như vậy.
Anh trầm mặt đi qua, kéo tay cô, muốn ném cô xuống đất.
Khi vừa chạm vào tay anh, cô liền quấn lên người anh như một con rắn.
“Người anh lạnh quá, thật thoải mái, tôi muốn ôm một cái.” Cô bắt lấy tay anh đặt lên bầu ngực đầy đặn của mình. Cả người cô quấn lấy anh như bạch tuộc, áp sát vào thân thể mát lạnh của anh, không ngừng vặn vẹo, cọ tới cọ lui.
Bàn tay Quý Hoài Thịnh đang đặt trên ngực cô cứng đờ, con ngươi đen nhánh càng thêm sâu thẳm, dương v*t vừa mềm xuống lại chậm rãi chào cờ.
Cơ thể mượt mà của cô làm anh thất thần trong giây lát. Đến khi anh tỉnh táo, muốn đẩy cô ra, thì hô hấp đột nhiên cứng lại.
Cô gái kia dám dùng ŧıểυ huyệt ướt át ngậm lấy dương v*t của anh, trên quy đầu đã dính đầy d*m thủy của cô.
Quý Hoài Thịnh cảm thấy ngọn lửa trong thân thể lại bốc lên, càng cháy càng vượng, khiến lý trí của anh dần dần tan rã.
“Linh Chi?” Quý Hoài Thịnh nghi hoặc, tên thuốc sao?
Cô ngửa đầu liếʍ hầu kết nhô lên của anh, thở dài: “Anh thật thoải mái.”
“Ân…” Bị cô liếʍ như vậy, dương v*t dưới thân Quý Hoài Thịnh lại cứng thêm vài phần. Anh không thể áp chế được dục hỏa hừng hực trong người nữa rồi.
Anh kéo đôi chân thon dài của cô ra, quỳ giữa hai chân cô, vươn tay ra khuấy đảo ŧıểυ huyệt tràn đầy xuân thủy của cô. Anh đỡ côn th*t thô cứng, từ từ đẩy vào trong thân thể cô.
Nhưng cô quá chặt, còn anh lại quá lớn. Anh cố gắng thử vài phút, cũng chỉ đưa được quy đầu vào trong rồi bị thịt mềm cuốn chặt lấy. Anh nhẫn nhịn đến mức trán nổi gân xanh, lấm tấm mồ hôi.
Anh hôn lên khóe miệng cô, nhẹ giọng trấn an: “Thả lỏng, cô chặt quá, tôi không vào được.”
Lâm Chi vặn vẹo cơ thể, mở to đôi mắt mù sương, mờ mịt nhìn anh: “Ngô… Tôi không biết thả lỏng như thế nào.”
Quý Hoài Thịnh không còn cách nào, đành phải tiếp tục mở rộng. Anh từ từ đẩy côn th*t thô to vào trong, đẩy vào một chút, lại rút ra, rồi lại đẩy mạnh vào lần nữa thì vào càng sâu hơn. Sau khi lặp lại vài lần, quả nhiên đường vào thông thuận hơn nhiều.
Anh hít vào một hơi, mông và eo cùng dùng sức đẩy về phía trước, đột phá một tầng trở ngại, toàn bộ dương v*t đi vào trong cơ thể cô.
“A… Đau, ô… Đau quá.”
Nơi bí mật chưa từng được ghé thăm đột nhiên bị một cây gậy dữ tợn cắm vào, cửa huyệt mở rộng cực hạn, run rẩy hút lấy thứ đó.
Cơ thể Lâm Chi căng cứng. Cô cau mày, hít hà một hơi, rêи ɾỉ đau đớn.
Trong lòng Quý Hoài Thịnh cả kinh, thần sắc phức tạp nhìn cô, không nghĩ tới cô vẫn còn là xử nữ.