Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 14

Trước Sau

break

Suối nước nóng bốc khói nghi ngút, mặt nước lăn tăn gợn sóng, tắm trong làn nước ấm áp, mọi mệt mỏi đều được quét sạch, toàn thân sảng khoái.

Quý Chính Đạm đứng bất động giữa hai người, vòng eo rắn chắc dính đầy những giọt nước trong suốt, những vết nước chảy dọc từ trên xuống lộ ra một màu sắc quyến rũ gợi cảm.

Hạ Thư Khanh ngồi bên suối nước nóng, chọc lên mặt nước, nở một nụ cười nhạt: “Hầu gia?” Hơi nóng của suối nước nóng phả vào mặt hắn, hai má ửng hồng lười biếng, càng thêm tuấn mỹ mê người.

Khuôn mặt tuấn tú, cương nghị của Quý Chính Đạm, y vô thức siết chặt nắm tay dưới nước, nhìn lại Hạ Thư Khanh, khuôn mặt đẹp như ngọc, trong lòng một trận khô nóng. Quý Chính Đạm gợi lên một nụ cười bất đắc dĩ: "Nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi chúng ta không mảnh vải che thân."

“Dong dài, ngươi lại không phải nữ nhân, còn sợ người ta nhìn thấy sao?” Tóc dài đen như mực nổi trên mặt nước, đôi mắt đào hoa ẩn ẩn phong lưu: “Cũng không có gì, người đâu, đem màn che, che cho ŧıểυ Hầu Gia. "

Bàng Tư Thụ vỗ tay, tư thế phóng khoáng: "Nào."

Một tấm màn mỏng được kéo qua, lờ mờ hiện ra hai nữ nhân mảnh mai. Các ngàng vừa hát vừa nhảy múa, rất êm tai.

Bàng Tư Thụ cong môi: "Hạ đại phu, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hạ Thư Khanh cười nhẹ: "Rất dễ nghe."

“Đương nhiên không có lừa ngươi.” Bàng Tư Thụ gật đầu hài lòng, gõ ngón tay theo nhịp rồi mỉm cười nói: “Các nàng không chỉ có đa tài đa nghệ, hiền lành dễ mến, dung mạo càng là như hoa như ngọc. Hạ đại phu thích cái nào? Ta sẽ chuộc nàng tặng cho ngươi. Cưới nàng cũng là chuyện nhỏ. "

"Bàng thừa tướng, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Hạ đại phu không giống ngươi, cư xử tùy tiện!" Vẻ mặt Quý Chính Đạm thay đổi, trái tim ngày càng trầm xuống. Rõ ràng y nên thở phào nhẹ nhõm, Hạ đại phu không thích nam nhân, hắn sẽ không phải là nam nhân xấu xa trong mộng.

Nhưng chỉ tưởng tượng, Hạ đại phu cùng nữ nhân khác ân ân ái ái, làm những điều thân mật, trái tim y như bị dao đâm, đau âm ỉ.

Bàng Tư Thụ vẻ mặt vô tội: "Ta tùy tiện ở chỗ nào. Hơn nữa, Hạ đại phu là người thế nào? Làm sao ngươi biết Hạ đại phu không thích trái ôm phải ấp đâu. Hạ đại phu, ngươi nói đúng không?"

Quý Chính Đạm mặt đanh lại, y chỉ là một bằng hữu bình thường, không có quyền can thiệp vào chuyện của Hạ đại phu. Trái tim không tự chủ co thắt, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Thư Khanh.

Hạ Thư Khanh nhìn Quý Chính Đạm lo lắng, đầu đầy mồ hôi. Hắn bất đắc dĩ mỉm cười: "Mỹ nhân tuy đẹp, nhưng lòng Hạ mỗ chỉ chứa được một người, không có người thứ hai."

Bàng Tư Thụ vô cùng kinh ngạc: "Trên đời ai lại không có tam thê tứ thiếp, hưởng phúc của muôn người. Thê tử của Hạ đại phu hoàn mỹ đến mức nào khiến ngươi bỏ vô số mỹ nữ trên thế gian này?"

Hạ Thư Khanh cười nhẹ: "Đương nhiên, hắn cái gì cũng tốt, ta cũng thích chặt."

Lời từ chối lịch sự của Hạ Thư Khanh khiến Quý Chính Đạm cảm thấy nhẹ lòng. Đối phương đối đãi thê tử toàn tâm toàn ý, lúc trước y cũng có suy nghĩ như vậy.

“Bội phục bội phục.” Bàng Tư Thụ tán thưởng: “Tuy nhiên, Hạ đại phu cũng nên gặp các nàng một lần, để tránh bỏ lỡ thê tử mệnh. Các ngươi còn không tiến vào, cho Hạ đại phu coi một chút.”

"Dạ." Hai mỹ nhân xinh đẹp bước ra từ tấm bình phong, dáng người thướt tha yểu điệu, quyến rũ lòng người.

"Chậm, chúng ta chưa mặc quần áo, thất lễ. Đợi ăn mặc chỉnh tề, lại gặp cũng không quá muộn." Quý Chính Đạm nghiêm túc ngăn cản, y không phát hiện khi mình nói chuyện trong mắt chỉ có bóng hình Hạ Thư Khanh, tâm tư độc chiếm vừa nhìn đã sáng tỏ.

Hạ Thư Khanh cười không có phản bác, bộ dáng ăn dấm của ŧıểυ Hầu Gia thật đáng yêu.

Bàng Tư Thụ nở nụ cười đầy ẩn ý: "ŧıểυ Hầu Gia dứt khoát lưu loát. Ta còn tưởng rằng ngươi là vị kiều thê độc nhất vô nhị kia của Hạ đại phu, sợ hắn có mỹ nhân khác trong ngực, bỏ rơi ngươi đấy."

Trái tim Quý Chính Đạm chấn động, tâm tư bị nói ra cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cuối cùng y cũng sáng tỏ những gì mình đang phủ nhận, y vô cùng ghen tị với thê tử của Hạ đại phu, thậm chí còn mơ ước vị trí của những người xung quanh Hạ Thư Khanh.

Chẳng sợ hai người đều là nam nhân, có bị người đời chế giễu ý cũng không sợ. Nếu Hạ Thư Khanh biết được, chắc chắn sẽ chán ghét y. Nhưng Quý Chính Đạm làm sao có thể chịu đựng được việc Hạ đại phu cưới vợ sinh con?

Hạ Thư Khanh cắt ngang lời trêu chọc của Bàng Tư Thụ. Hắn nghiêm nghị nói: "Ta cùng Quý huynh là bằng hữu. Huống hồ đều là nam nhân. Thừa tướng không nên nói giỡn."

Quý Chính Đạm được giải vây, nhưng cũng không thoải mái gì, câu nói của Hạ Thư Khanh cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí y: "Đều là nam nhân ..."

Bàng Tư Thụ không tin không moi được bí mật của hai người này, cười xua tay: "Không sao,ŧıểυ Hầu gia vẫn như vậy không chịu nổi chọc ghẹo. Nào, Hạ đại phu, chúng ta hãy nói về rượu."

Hạ nhân đem hoa quả rượu ngon đến cạnh suối nước nóng. Y không quay đầu lại, chính là Quý Chính Đạm bất động trong sương nước mơ hồ, sửng sốt một hồi, hai mắt run lên.

“Hạ đại phu không uống được rượu.” Quý Chính Đạm thân thể căng cứng, ánh mắt sắc bén nhìn hạ nhân, sát ý khiến hắn sợ hãi cúi đầu bỏ chạy.

Quý Chính Đạm nhìn vào đôi mắt khó hiểu của Hạ Thư Khanh, đầu lưỡi hơi chua, y không thể giải thích được suy nghĩ ngớ ngẩn hoang đường của mình, y không muốn ai nhìn thấy cơ thể của Hạ Thư Khanh, dù chỉ là một tấc da.

Hơi nóng phả vào mặt Quý Chính Đạm, y băng qua sóng nước lăn tăn, ngồi cứng đờ bên cạnh Hạ Thư Khanh, ngồi giữa hai người họ, Quý Chính Đạm không dám nhìn xung quanh, giống như nhìn Hạ Thư Khanh nhiều hơn đã là phạm thượng.

Ánh mắt Bàng Tư Thụ trầm tư, uống một hơi cạn sạch, nheo đôi mắt màu hoa đào đẩy đĩa ngọc sang tay Quý Chính Đạm: "Chỉ là rượu hoa quả, không say. Hạ đại phu nếm thử một ngụm, mát lạnh, thấm vào ruột gan."

Quý Chính Đạm tầm mắt nhìn thấu Bàng Tư Thụ, y đoạt lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch: “Ta thích rượu như mạng, phẩm rượu không bằng để ta tới nếm rượu.” Một hơi cạn sạch, Quý Chính Đạm lúc này mới hài lòng.

"Nơi này có rất nhiều rượu ngon, ŧıểυ Hầu Gia muốn uống hết, rất hoan nghênh." Bàng Tư Thụ càng cười lớn hơn, ŧıểυ Hầu Gia thực sự rất bảo vệ nam nhân tuấn mỹ này, giống như sợ hắn đem người cướp đi. “Dù sao có ta cùng Hạ đại phu ở đây, sẽ không làm ngươi ở trong ao say chết.”

Những hạ nhân đã sớm đổ đầy chén rượu ngon trở lại, Quý Chính Đạm nhấp một ngụm: "Môi răng lưu lại hương thơm."

Bàng Tư Thụ tâm tình rất tốt, cách ánh mắt lạnh lùng của Quý Chính Đạm đang nhìn hắn, còn có thể cùng Hạ Thư Khanh trò chuyện với nhau rất vui. Hắn có mời Hạ đại phu ướng rượu, kết quả đều là Quý Chính Đạm uống thay.

“Bàng thừa tướng, tại sao ngươi ở trước mặt Hạ đại phu không mặc quần áo?” Mặt Quý Chính Đạm đỏ bừng, mắt mê mang, im lặng một hồi trong suối nước nóng cuối cùng cũng bộc phát. Y dùng lòng bàn tay to che mắt Hạ Thư Khanh: "Hạ đại phu, đừng nhìn. Người này không mặc quần áo, không biết liêm sỉ!"

“Hầu gia, say rượu?” Bàng Tư Thụ bị chọc cười, bộ dáng của ŧıểυ Hầu Gia khi say rất thú vị.

Hạ Thư Khanh kéo tay Quý Chính Đạm, bất đắc dĩ nói: "Thừa tướng, ta đưa ŧıểυ hầu gia đi nghỉ trước."

Bàng Tư Thụ chống cằm, ngâm nửa người trong nước, anh tuấn tiêu sái: "Phía sau có khách phòng, cứ việc ném hắn vào đi. Khi nào ngươi trở lại, chúng ta tiếp tục uống rượu."

Hắn nhìn bóng lưng hai người rời đi, đột nhiên vỗ trán, cười trêu ghẹo: “Không có lăn lộn một đêm, là không về được.”

...

Hạ nhân dẫn đường, Hạ Thư Khanh kéo Quý Chính Đạm đang đỏ bừng mặt vào phòng khách. Hắn đặt người lên giường, vỗ nhẹ lên gò má nóng rực của y: "Hầu gia, đừng giả vờ nữa."

Quý Chính Đạm say rượu, đôi mắt lim dim dần dần sáng tỏ, y thu lại đôi tay đang ôm lấy Hạ Thư Khanh, gương mặt càng lúc càng ửng hồng: "Ngươi có thể nhìn thấy?"

Khóe môi Hạ Thư Khanh hơi câu: "Hầu gia nhìn qua say không nhẹ. Dọc đường không đè lên người ta, hẳn là có hai phần thanh tỉnh."

Quý Chính Đạm nhìn đôi mắt tươi cười của Hạ Thư Khanh, nóng bừng khắp người, hai chân mềm nhũn, giọng nói khàn khàn: "Hạ đại phu, ta rất nóng."

Hạ Thư Khanh bất động như núi: “Mới từ suối nước nóng ra mới bị như vậy, ŧıểυ hầu gia mệt mỏi cứ nghỉ ngơi trước đi. Bàng thừa tướng còn đang đợi ta……”

Hạ Thư Khanh xoay người rời đi, Quý Chính Đạm trong lòng trống rỗng, vô thức bắt lấy tay Hạ Thư Khanh: "Đừng đi tìm người khác."

Hạ Thư Khanh quay đầu lại: "Tại sao? Bàng thừa tướng là người tốt."

“Bàng thừa tướng, Bàng thừa tướng, nguoiw luôn nhắc đến hắn, hắn mới không phải là người tốt!” Quý Chính Đạm, người luôn thận trọng trong lời nói việc làm, lần đầu tiên nói những điều xấu: “Hắn luôn nhằm vào ta, còn muốn đem ngươi cướp đi, thật xấu xa”

Hạ Thư Khanh cười khẽ, cố tình trêu chọc Quý Chính Đạm: "Ta ở đây, làm sao có thể bị đoạt đi được?"

Quý Chính Đạm hai mắt xuất thần, ánh mắt Hạ đại phu tràn đầy ánh sáng, chiếu thẳng vào tim y, chói mắt đến khó tin.

Nam nhân, như thế nào có thể mơ tưởng một nam nhân khác?

Nghĩ đến điều này, Quý Chính Đạm kéo Hạ Thư Khanh vào vòng tay của mình. Y hít sâu thở dài: "Hạ đại phu, bệnh của ta không có tốt lên, lại thêm một căn bệnh khó chữa nữa."

Hạ Thư Khanh ngoan ngoãn ngồi trên đùi Quý Chính Đạm, cố ý hỏi: "Là bệnh gì?"

Quý Chính Đạm do dự muốn nói điều gì đó nhưng lại dừng lại: "Ta không thể nói."

Hạ Thư Khanh nhìn y thẹn thùng, nghiêm nghị nói: "Hầu gia, đừng sợ thuốc giấu bệnh."

Quý Chính Đạm cắn răng, nói nhỏ: "Ngươi đóng cửa ra vào và cửa sổ lại đi."

Hạ Thư Khanh làm theo, hắn muốn xem Quý Chính Đạm sẽ mang đến cho hắn điều gì bất ngờ?

Căn phòng một mảnh tối tăm, có tiếng cởi quần áo sột soạt, hô hấp của Quý Chính Đạm hơi tăng nhanh, y khẩn cầu: "Đừng đốt đèn."

Hạ Thư Khanh lần mò đến bên giường, tầm mắt hắn nhìn thấy rõ ràng: Quý Chính Đạm đang nằm ở trên giường, mặt vùi ở trên gối, hai đùi trần trụi tách ra, cánh mông trắng nõn tròn trịa, lần đầu tiên trải qua ánh mắt người ngoài, hơi phát run.

Quý Chính Đạm bày ra một tư thế xấu hổ tột độ, vành tai, cổ đỏ bừng, mồ hôi mỏng rịn ra, ​​tỏa ra hơi thở ngon miệng.

Trong im lặng, y cầm lấy ngón tay thon dài của Hạ Thư Khanh, nhẹ nhàng chạm vào giữa mông y, đưa vào cúc huyệt vừa khít vừa mềm mại. Đầu ngón tay của Hạ Thư Khanh dính đầy chất lỏng tràn ra vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phác họa ra sắc thái da^ʍ đãиɠ.

"Ân..." Quý Chính Đạm trái tim run lên, mặt đỏ bừng, chậm rãi mở ra hai cái mông, lộ ra cúc huyệt, càng nuốt lấy ngón tay của Hạ Thư Khanh.

Giọng y khàn khàn, vừa xấu hổ vừa hưng phấn: "Hạ đại phu, bên trong ta rất nóng với ngứa, ngươi có thể giúp ta xem một chút được không?"
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc