Trong sơn động vang lên tiếng thở hổn hển, hai nam nhân anh tuấn không manh áo che thân, thân thể gợi cảm ôm chặt lấy nhau, da thịt dán sát không thể tách rời, ©ôи th!t cũng thấy thẹn chạm vào nhau. Đắm chìm trong du͙© vọиɠ thiêu đốt, quyến rũ vô cùng.
Mùi xạ hương nồng đậm trong không khí cho thấy dấu hiệu du͙© vọиɠ sắp đến cực hạn.
Kỹ năng diễn của Hạ Thư Khanh rất tốt, trong ánh mắt của Quý Chính Đạm, đôi mắt mơ hồ của hắn dần trở nên lạnh lùng, phẫn nộ đến hô hấp dồn dập vì những dấu vết ái muội. Hạ Thư Khanh nhanh chóng xốc lại quần áo của chính cô, rời khỏi vòng tay ấm áp của Quý Chính Đạm mà không hề lưu luyến.
"Hạ ..." Thân hình mảnh mai trong lòng ngực Quý Chính Đạm biến mất, góc áo mềm mại tuột khỏi lòng bàn tay. Y móc ngón tay ra, trống rỗng cái gì cũng không nắm được. Trái tim dường như bị ai đó đâm thủng một cái lỗ lớn, gió lạnh tràn vào.
Cơ thể thon dài xinh đẹp của Hạ Thư Khanh nhất thời mất nguồn nhiệt mà trở nên lạnh, sắc mặt xanh mét mà hơi thở dốc, vội vàng lau sạch vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ giữa hai chân, ngạc nhiên.
Trong động tĩnh lặng như chết, Hạ Thư Khanh ngẩng đầu, trong mắt hiện lên lớp váng băng: "Hầu gia, chuyện gì đang xảy ra?"
“Ngươi mặc vào trước đi, đừng để cảm lạnh.” Quý Chính Đạm trần truồng, vô cùng xấu hổ, cũng quá đau lòng Hạ Thư Khanh, y ngượng ngùng khoác áo, ân cần đưa qua chiếc áo bông dày. Khoảnh khắc tiếp theo, y như bị đóng băng tại chỗ trước đôi mắt lạnh lùng cảnh giác của Hạ Thư Khanh. Quý Chính Đạm mặt đỏ bừng, giọng nói rất nhẹ nhàng, gần như khẩn cầu: "Hạ đại phu..."
ŧıểυ hầu gia trước nay chính trực trầm ổn, lúc này đây lại cảm thấy thẹn không chỗ dung thân. Quý Chính Đạm như một chú chó lớn lo lắng bị chủ bỏ rơi, đáng thương lại đáng yêu.
Hạ Thư Khanh cố nén cười, trên mặt sinh động diễn sau khi tỉnh gặp màn này làm cho phẫn nộ, đầu ngón tay của hắn run rẩy: "Quý Chính Đạm! Nói cho ta biết rõ ràng, ngươi đã làm gì?"
Ánh mắt lạnh nhạt đề phòng của Hạ Thư Khanh, Quý Chính Đạm lần đầu tiên cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Y vừa trải qua niềm vui sướиɠ, thì bất ngờ bị rơi xuống vực thẳm của địa ngục.
“Ta giải thích, ngươi mặc vào trước đi.” Quý Chính Đạm cắn môi, tay chân cứng đờ, lo lắng đem áo khoác khoác trên người Hạ Thư Khanh quấn kín mít, trân trọng cùng nghiêm túc.
Hạ Thư Khanh không có cự tuyệt, hắn đứng tại chỗ với vẻ mặt lạnh lùng, nhìn thẳng vào Quý Chính Đạm: "Hiện tại có thể nói được chưa?"
Đối diện với ánh mắt đen như mực của Hạ Thư Khanh, trong lòng Quý Chính Đạm như bị dao đâm, mỗi lần hít thở đều thấy đau. Y hít một hơi thật sâu. Quý Chính Đạm chết cũng không muốn nhìn thấy sự ghê tởm trong mắt Hạ Thư Khanh. Y biết sự ti tiện của mình, nhưng không thể để lộ cơ thể da^ʍ đãиɠ của mình, nhìn bóng lưng Hạ Thư Khanh đi xa.
Quý Chính Đạm ngay thẳng chính trực lần đầu tiên có lòng ích kỷ, che giấu du͙© vọиɠ đáng xấu hổ của mình mà nói một phần sự thật: "Hạ đại phu, không phải cố ý mạo phạm. Vừa rồi ngươi bị đông cứng bất tỉnh. Ta mới cởi quần áo, dùng thân thể sưởi ấm cho ngươi. "
Hạ Thư Khanh cũng đã sớm đoán được Quý Chính Đạm sẽ trốn tránh. Hắn vẫn lộ ra vẻ khó tin, chỉ vào thứ nước trắng đục vô tình dính trên đùi Quý Chính Đạm: "Ngươi... ta... chỉ để sưởi ấm thôi sao?"
Quý Chính Đạm tim như đánh trống, vẻ mặt nghiêm túc, lại phẳng lặng như nước học được từ Hạ Thư Khanh: "Hạ đại phu cảm thấy ấm áp liền ôm chặt lấy ta, trần trụi ôm nhau khó tránh khỏi đụng tới."
Diễn tới cùng, trên mặt bình tĩnh mà cúi đầu, chuyển hướng chú ý: “Đây là Hạ đại phu cắn ta.”
Bộ ngực săn chắc hoàn mỹ của Quý Chính Đạm đầy những vết đỏ không rõ ràng, hai núm vυ" phấn nộn yếu ớt dễ khi dễ, như bị một vết cắn, ẩm ướt, sưng đỏ, bị chà đạp khắp nơi.
“Hạ đại phu còn… bắn vào tôi.” Khuôn mặt tuấn lãng, phía dưới là những giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đục trên cặp đùi rắn chắc của y. Người không rõ chân tướng lại còn tưởng rằng Quý Chính Đạm thực sự trông giống như một người bị bắt nạt.
Lúc này, Quý Chính Đạm thành công hay thất bại, y đang đánh cược tất cả mọi thứ, không muốn bị Hạ đại phu chán ghét. Y không dám nhắc tới thân thể cơ khát của mình, nhưng trong lòng bị ám ảnh đi dụ dỗ Hạ Thư Khanh. Quý Chính Đạm chủ động hút vυ" cho nam nhân trong tay, nắm ©ôи th!t hai người cùng nhau dâm loạn, kɧoáı ©ảʍ cùng nhau đạt đến cao trào, tội lỗi ẩn giấu cùng sung sướиɠ đều chôn sâu.
Hạ Thư Khanh chạm vào môi mình, thực sự ngạc nhiên, nam chính ngay thẳng học cách làm việc nhanh như vậy. Quý Chính Đạm không lừa dối ai cả, y nói sự thật một cách có chọn lọc, để người nghe hình dung phần còn lại.
Hạ Thư Khanh sẽ không để nam chính vượt qua quá nhanh, hắn so với Quý Chính Đạm còn diễn tốt hơn.
Hạ Thư Khanh phản ứng nhanh: "Tại sao trong miệng ta lại có mùi rượu? Ngươi biết rõ ta không thể uống rượu."
Ánh mắt nghi hoặc, như thể Quý Chính Đạm cố tình chuốc say hắn, dụ dỗ hắn, làm hắn làm ra hành vi cắn núm vυ" của một nam nhân.
Tai Quý Chính Đạm đỏ bừng, Y nhớ tới nụ hôn sâu triền miên với Hạ Thư Khanh, cơn say cùng tiếng thở dốc, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ sung sướиɠ giống như đang giao hợp vậy.
Quý Chính Đạm kẹp hai chân lại để ngăn dòng nước tham lam chảy ra trong cúc huyệt, sắc mặt căng thẳng: "Hạ đại phu nói khát nước, tìm nước không được nên cho ngươi uống chút rượu để làm dịu cơn khát với giữ ấm."
Y cũng hối hận lắm. Nếu không phải dùng miệng đút rượu thì y cũng không bị Hạ Thư Khanh hôn đến động tình, không kiểm soát được bản thân.
Quý Chính Đạm có đánh chết cũng không dám thừa nhận, còn đáp trả. Hạ Thư Khanh trong lòng cười thầm, tiếp tục diễn. Vẻ mặt xấu hổ, hắn chỉ vào băng tuyết ngoài động: "Ta thà rằng ăn tuyết."
Quý Chính Đạm lắc đầu: "Ta còn muốn vì ngươi mà sưởi ấm, ngươi vì cái gì lại đi ăn tuyết."
Hạ Thư Khanh đột nhiên bình tĩnh nhìn lại nam nhân: "Sao miệng ngài lại đỏ như vậy?"
Quý Chính Đạm giật mình, Hạ Thư Khanh đã hôn y thật sâu, mυ"ŧ chặt đôi môi của y, đôi môi chắc chắn đã sưng lên.
Quý Chính Đạm tim đập nhanh, y nâng bình rượu bên hông đổ vào miệng, uống một hơi cạn sạch: "Ta cũng uống một ít rượu. Khi chạm vào rượu, không chỉ môi đỏ ửng mà toàn thân cũng đỏ bừng. Hạ đại phu, nếu biết sẽ như vậy, ta sẽ không uy ngươi uống rượu."
Nam chính hiếm khi hoảng loạn, đỏ mặt vì xấu hổ, rất thú vị. Hạ Thư Khanh trên mặt cũng phối hợp không thể tin được: "Thì ra là ta..."
Quý Chính Đạm ngay từ đầu đã thấy mình không thể chấp nhận được, y không đành lòng, đây không phải là ý định ban đầu của y. Quý Chính Đạm trấn an: "Hạ đại phu, chúng ta đều là đàn ông, chuyện này là vô hại. Tối nay, coi như nó chưa xảy ra."
“Coi như nó chưa xảy ra?” Hạ Thư Khanh gần như bật cười, ŧıểυ Hầu Gia không chịu đối mặt với chính trái tim mình, nếu sau này y có hối hận, cũng không thể lật lại những gì đã nói đêm nay.
Hạ Thư Khanh nắm lấy cơ hội, nghi ngờ hỏi: "Hầu gia thật sự không thích nam nhân, ngài dám thề với trời?"
Đầu ngón tay Quý Chính Đạm run lên, y không hiểu như thế nào là thích, y chưa bao giờ có cảm xúc kỳ lạ với nam nhân, cơ thể đầy du͙© vọиɠ của y chỉ phản ứng với Hạ đại phu.
Có một tri kỷ trong nhân sinh này, còn gì bằng. Quý Chính Đạm không muốn mất vị bạn tốt Hạ Thư Khanh này. Y thập phần áy náy vì đã khinh bạc Hạ đại phu, y chỉ có thể thành thật thề rằng: "Ta không bao giờ thích nam nhân."
Hạ Thư Khanh khóe miệng hơi câu, tiếp tục nhả mồi: "Nếu hôm nay ngài lùa dối ta, ngài sẽ phải là nô lệ của ta. Chỉ có thể làm những gì ta yêu cầu." Đôi mắt hắn cảnh giác, tựa hồ chỉ cố ý nói những lời độc ác.
Hạ Thư Khanh trực giác nguy hiểm, nếu là nam nhân trong mộng uy hiếp, y sẽ không bao giờ đồng ý. Nhìn thấy sự nghi ngờ của Hạ Thư Khanh, Quý Chính Đạm không dám chần chừ thêm nữa, gật đầu thề. Y thận trọng nói: "Hạ đại phu, đừng quan tâm đến chuyện này nữa. Ta và ngươi đều là những người ngay thẳng, chỉ có thể là tri kỷ với nhau."
“Được, ta tin ngài.” Hạ Thư Thanh cố nén khóe miệng sắp nhếch lên, làm ra vẻ buông phòng bị. Nhìn Quý Chính Đạm, đây là tự đào hố cho mình nhảy, liền nhảy không chút do dự.
Hạ Thư Khanh không còn để bụng chuyện này nữa, Quý Chính Đạm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dâng lên một nỗi áy náy vô cùng. Y hạ quyết tâm phải bồi thường cho Hạ đại phu, không thể vì tư tâm du͙© vọиɠ của bản thân mà làm vấy bẩn Hạ đại phu.
Nhưng ý niệm của Hạ Thư Khanh lại hoàn toàn ngược lại, hắn muốn nhuộm đen nam chính càng ngày càng đen, từ linh hồn đến thể xác đều có ấn ký của chính mình.
Hiện giờ, Quý Chính Đạm, ít nhất là cơ thể của y, có ham muốn tìиɧ ɖu͙© với Hạ Thư Khanh. Kế tiếp, Hạ Thư Khanh muốn ép Quý Chính Đạm phải đối mặt với nội tâm, đem cơ thể da^ʍ đãиɠ phóng túng.
Đặc biệt là mong chờ ngày giăng lưới.
...
Trận bão tuyết đi qua, họ cùng nhau xuống núi.
Đó là một cuộc hành trình dài, cuối cùng tình cờ gặp một đoàn lữ hành bán ngựa.
Quý Chính Đạm trong lòng có quỷ, không dám ngồi chung ngựa với Hạ Thư Khanh nữa. Vì vậy, y đã mua hai con ngựa, dạy Hạ Thư Khanh cách cưỡi chúng.
Quý Chính Đạm dạy nghiêm túc. Hai người thỉnh thoảng cọ xát, ái muội không rõ khiến cả người nóng lên. Hạ Thưu Khanh xem đủ nam chính đỏ mặt đáng yêu, lúc này mới tỏ vẻ học xong.
Quý Chính Đạm thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn bóng lưng đẹp của Hạ Thư Khanh đang cưỡi ngựa, trái tim y nhảy lên. Nếu có cơ hội, cũng muốn ngồi cùng ngựa.
Dưới tài năng y học cao thâm của Hạ Thư Khanh, vết thương của Quý Chính Đạm nhanh chóng hồi phục, hơn nữa chân khí trong cơ thể còn nâng lên một tầng.
Giống như mọi nhân vật chính, họ đều phải trải qua thất bại, nhưng chung quy đều như phượng hoàng từ cõi chết sống lại, càng thêm cường đại.
Quý Chính Đạm hiện giờ mang trên người tội danh phản quốc, y muốn chứng minh sự vô tội của mình, chỉ có từ Ô Chương Tùng, người đã vu khống y mà xuống tay. Ô Chương Tùng có thể chỉ là một con tốt, người đứng phía sau thực sự, không thể dò được.
Quý Chính Đạm cần sự giúp đỡ của mọi người trong triều đình, trải qua sự phản bội của người thân cận, người duy nhất y có thể nghĩ đến là Bàng Tư Thụ. Trang nguyên khoa văn năm đó, hiện là thừa tướng đại nhân, cũng là đối thủ của y.
Bàng Tư Thụ sẽ không nhún tay thẩm tra xử lý Quý Chính Đạm "Thông đồng với địch bán nước", bởi vì hắn có tiếng là không đối phó với Quý Chính Đạm. Ít nhất đối với công chính, Bàng Tư Thụ không thể trực tiếp can thiệp, mặc dù bằng chứng đã chắc chắn.
Quý Chính Đạm đặt cược một lần, đối thủ của y là Bàng Tư Thụ. Bàng Tư Thụ cao ngạo, luôn muốn đích thân đánh bại y, yêu cầu y phải quỳ lạy nhận lỗi của mình. Và lần này Quý Chính Đạm bị hãm hại, hắn hẳn rất không vui.
Lần này, Quý Chính Đạm muốn đi một mình, nhưng Hạ Thư Khanh yêu cầu đi cùng nhau. Không ai có thể ngăn cản những gì Hạ Thư Khanh muốn làm.
Cuối cùng, Quý Chính Đạm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dặn dò, không cần chống đối Bàng Tư Thụ. Bàng Tư Thụ là người có địa vị cao, thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa hay mang thù.
Hạ Thư Khanh bật cười, người này trong ŧıểυ thuyết rất thú vị.
Bàng Tư Thụ và Quý Chính Đạm là đối thủ của nhau, hắn giống như mặt phản diện của nam chính, tâm tư quỷ quyệt, tính khí bất đồng.
Cho tới nay, hai người có quan điểm chính trị khác nhau, phong cách hành xử khác nhau, tính khí hoàn toàn trái ngược nhau, đã gây ra rất nhiều mâu thuẫn trong triều đình.
Bàng Tư Thụ từng nói: Quý Chính Đạm là một tên tướng không có đầu óc.
Quý Chính Đạm cũng không tán đồng, Bàng Tư Thụ là người lãnh khốc vô tình, cách làm việc tàn nhấn, nhổ cỏ nhỏ tận gốc.
Hai người rõ ràng trên triều đấu đá nhau, luôn nhìn nhau không vừa mắt. Khi Quý Chính Đạm bị hãm hại, Bàng Tư Thụ là người duy nhất giúp đỡ. Không thể nói không thần kỳ.
...
Vào sáng sớm, một ngôi chùa đổ nát.
Bạch y nam tử cầm một chiếc quạt giấy, đôi mắt đào hoa, cười như không cười: "Quý Chính Đạm, ngươi quả nhiên chưa chết."
Quý Chính Đạm không ngạc nhiên, chỉ là đối thủ của y, mới tin tưởng mạng lớn y không chết. Quý Chính Đạm chắp tay: "Đa tạ Bàng thừa tướng quan tâm."
Bàng Tư Thụ cười lạnh, thu cây quạt một cách ngạo mạn: "Vậy thì ngài sẽ sai. Điều ta muốn là ngài chết trong tay ta. Tư vị từ Hầu Gia biến thành phản tặc, chắc là không dễ chịu? Ta hiện tại đem ngươi vắt trở về, bệ hạ nhất định sẽ cao hứng."
"Tôi là bị hãm hại, mà ngươi đứng sau rất có thể là người trong triều." Đối với Quý Chính Đạm điều này thật mỉa mai: "Là người của Bàng thừa tướng sao?"
Bàng Tư Thụ bật cười: "Quý ŧıểυ hầu gia a, Quý ŧıểυ hầu gia, vẫn không có tiến bộ gì. Nếu như ngươi nghi ngờ ta mà dám đến gặp ta, chẳng phải là chui đầu vô lưới?"
“Ta đã biết, không phải ngài.” Quý Chính Đạm lắc đầu. "Thừa tướng đại nhân, nguyện trợ ý giúp ta?"
Bàng Tư Thụ mặt không đổi: "Tại sao ta phải giúp ngươi?"
Quý Chính Đạm cười nhẹ: "Bằng việc ngươi hôm nay tới."
Bàng Tư Thụ gõ cây quạt vào lòng bàn tay: "Ít nói nhảm, ta đang liều nguy hiểm giúp ngươi. Không có chỗ tốt, làm sao ta động tâm?"
Quý Chính Đạm nghiêm túc: “Thừa tướng đại nhân muốn cái gì?”
"Ta trực tiếp muốn giết ngươi. Quá đơn giản." Bàng Tư Thụ chớp chớp mắt nhìn về phía Hạ Thư Khanh trên ghế: "Hắn là ai? Diện mạo không tồi, dung nhan như ngọc."
Quý Chính Đạm sắc mặt hơi thay đổi: "Đây là bằng hữu tốt của ta, Hạ đại phu, Hạ Thư Khanh. Ta tin tưởng hắn."
Hạ Thư Khanh đặt cuốn kinh điển y học xuống, cười nhẹ: "Đừng quan tâm đến tôi."
“Hắn rất thú vị.” Đôi mắt của Bàng Tư Thụ kinh ngạc, hắn nhướng mày, mỉm cười cố ý: “Bằng hữu, không phải chỉ để phản bội sao? Đưa hắn cho ta, ta liền giúp ngươi.”
Đôi mắt Quý Chính Đạm hơi trầm xuống, che chắn ở trước mặt Hạ Thư Khanh: "Không thể, đổi điều kiện khác."
Bàng Tư Thụ nhíu mày: "Quý Chính Đạm, ngươi không còn lựa chọn nào khác. Ngoại trừ ta, không ai tin rằng ngươi vô tội. Ta rất vui khi thấy ngươi chết trong tủi nhục. Hơn nữa, ta cũng không có giết hắn, chỉ là ở trong phủ của ta chơi mấy ngày. "
Quý Chính Đạm lạnh lùng: “Không thể.”
Bàng Tư Thụ tính khí bất thường, y không yên tâm để Hạ đại phu và Bàng Tư Thụ ở chung.
Hạ Thư Khanh thong thả đứng lên: "Được rồi, đại nhân có nhã ý mời, tại hạ từ chối thì bất kính."
Quý Chính Đạm xoay người nắm tay Hạ Thư Khanh: “Hạ đại phu, ngươi không cần vì ta mà làm như thế.” Trông y trở nên lạnh lẽo: “Không có hắn, ta vẫn có thể điều tra rõ chân tướng!"
Bàng Tư Thụ nhìn thấy biểu hiện lo lắng của Quý Chính Đạm, vỗ cây quạt cười lớn: "Quý Chính Đạm, nhìn bộ dạng của ngươi, giống như đang bảo vệ ŧıểυ thê tử của ngươi vậy. Ngươi nghĩ ta ăn thịt hắn chắc?"
Quý Chính Đạm cả người nóng lên, sắc mặt nghiêm nghị: "Hạ đại phu là người có phẩm cách, thừa tướng không thể ăn nói hàm hồ."
Bàng Tư Thụ ngạc nhiên: "Ngươi mềm cứng đều không ăn, thế nhưng bởi vì một câu vui đùa mà tức giận, thật hiếm lạ. Hạ đại phu, ngươi có hứng thú đến phủ ta chơi vài ngày?"
Hạ Thư Khanh nắm tay Quý Chính Đạm: "Tất nhiên là ta đi rồi. Có thể cho ta mang theo ŧıểυ hầu gia cùng, được không?"
Bàng Tư Thụ lắc đầu: "Các người ở cùng nhau? Không phải ta chứa chấp khâm phạm triều đình sao?"
Hạ Thư Khanh cười khẽ: "Thừa tướng có tầm nhìn xa trông rộng, tránh những trường hợp oan sai. Tại hạ bội phục".
Bàng Tư Thụ nhìn một lúc, hiếm khi nở nụ cười chân thành: “Ngươi rất thú vị.” Hắn giơ cây quạt lên, nâng cằm Hạ Thư Khanh lên: “Còn tưởng rằng, ngươi giống Quý ŧıểυ hầu gia làm người ta chán ghét. Mỹ nhân, danh lợi, quyền lực, ngươi thích cái nào hơn? "
Hạ Thư Khanh cười lắc đầu: "Tại hạ chỉ thích hành nghề chữa bệnh cứu người."
Bàng Tư Thụ sững sờ nhìn Hạ Thư Khanh, tán thưởng rồi đột nhiên bật cười: "Đây là lần đầu tiên ta thấy người có tư cách cao quý như vậy. Nhưng ta không tin, ngươi sẽ không thay đổi."
Hắn hào phóng khoác vai Hạ Thư Khanh: "Hôm nay, bản quan bãi triều sớm. Sơn Bắc có một suối nước nóng, ta và ngươi cùng đi?"
Nụ cười của Hạ Thư Khanh vẫn không thay đổi, bốn mắt nhìn nhau: “Có thể.” Hắn có cách ăn miếng trả miếng tương tự, không thể nhượng bộ.
Quý Chính Đạm nhìn hai nam nhân tựa vai nhau, phảng phất chỉ hận gặp nhau quá muộn, trò chuyện rất vui vẻ. Y đột nhiên cảm thấy khó chịu, giống như y là người ngoài cuộc.
Chẳng phải Bàng Tư Thụ đã khẳng định mắc bệnh lạ, không bao giờ đến gần mọi người, nói rằng khi chạm vào người ngoài sẽ cảm thấy buồn nôn sao?
Hạ đại phu là lần đầu gặp mặt, không có phòng bị, không biết được bản tính thực sự của Bàng Tư Thụ. Quý Chính Đạm nắm chặt tay, vô cùng lo lắng phức tạp. Trong lòng chua xót, y chen vào giữa hai người: "Ta cũng muốn đi."
Hai người phía trước nhìn lại nhau rồi ngầm liếc nhìn nhau.
Hạ Thư Khanh: "Tình hình của hầu gia không thích hợp lộ diện."
Quý Chính Đạm có một loại hoảng sợ vô hình, y nghiến răng nói: "Ta có thể dịch dung."
Bàng Tư Thụ hờ hững xua tay: "Không sao, địa bàn của ta, không có người dám giương oai. ŧıểυ hầu gia gần đây gầy không ít, vừa lúc ngâm mình suối nước nóng."
Hiếm khi Quý Chính Đạm không bị Bàng Tư Thụ chế giễu, nhưng y không vui chút nào.
...
Suối nước nóng với sóng nước lăn tăn, hoi nóng bốc lên giống như chốn thần tiên mờ ảo.
Cả ba cùng nhau cởi đồ, bước vào suối nước nóng.
Trong lúc đó, Hạ Thư Khanh nhìn Bàng Tư Thụ, thân hình thon dài, mái tóc như thác nước, tấm lưng sạch sẽ không tì vết, cơ bắp mỏng cân xứng, thấp thoáng hai cánh mông, đôi mắt đào hoa cười mà như không cười.
Dựa vào bên hồ suối nước nóng, họ thẳng thắn nhìn nhau, cởi bỏ lớp áo hoa lệ, lộ ra cơ thể gợi cảm.
Bàng Tư Thụ ngâm mình vào trong hồ nước ấm, hắn nhướng mày nhìn Hạ Thư Khanh: "Nha, không tồi."
Nình cây gậy thịt khổng lồ dưới đáy quần của Hạ Thư Khanh đang ngủ say, nó cũng thật chói mắt. Gò má bị hơi nóng suối nước nóng làm cho phiếm hồng, đẹp như tranh vẽ.
Bàng Tư Thụ vỗ tay rất hào phóng: "Suối nước nóng này thích hợp để ngắm mỹ nhân. Ở đây ta có đủ loại mỹ nhân, ngươi muốn dạng gì có dạng đó?"
Quý Chính Đạm sắc mặt xanh mét, y không biết Bàng Tư Thụ có một mặt như vậy. Thân thể cường tráng của y giống như một ngọn núi khổng lồ, lao mình vào bể suối nước nóng, bắn ra vô số tia nước, bắn tung tóe vào mặt Bàng Tư Thụ.
Quý Chính Đạm không hề áy náy ngược lại là kiên quyết chặn trước mặt Hạ Thư Khanh: "Bàng thừa tướng, cái này không cần thiết."
Bàng Tư Thụ lau nước trên mặt, chán ghét nói: "Ta biết ngươi không thích mỹ nhân. Ta là đang hỏi Hạ đại phu, cầm kỳ thư họa, pha trà luận đạo, thích loại mỹ nhân nào?"
Hạ Thư Khanh nhìn những giọt nước từ sống lưng Quý Chính Đạm chảy dọc xuống, cặp mông tròn trịa lấp ló dưới làn nước, chỉ có hắn mới biết cái lỗ nhỏ giữa hai kẽ mông âý sướиɠ đến mức nào.
Hắn vẻ mặt bình tĩnh, cố ý cười nói: "Hầu gia, thử một chút cũng không sao."
Đầu ngón tay Quý Chính Đạm run lên, y nắm chặt tay lại, hơi bối rối. Y cảm thấy tức giận bất bình không tên khi nghĩ đến việc Hạ đại phu thân thiết với nữ nhân khác.