Lục Học Nhi nằm bệnh viện tư nhân, khi Chung Bình và Lục Thích vội vàng chạy tới, cô ấy còn đang ở trong phòng phẫu thuật chưa ra. Bên ngoài phòng phẫu thuật chỉ có mình Thẩm Huy, kể lại một lúc, Chung Bình và Lục Thích biết được tình huống cụ thể.
Ngày sinh dự tính của Lục Học Nhi đã qua hai ngày, ba ngày trước cô ấy đã vào viện nằm, trong lúc co thắt tử cung, đau bụng sinh không theo quy luật, đủ loại giày vò, cho đến hôm nay mới chính thức bắt đầu, không dự đoán được đứa trẻ khó sinh, đành phải phẫu thuật, vừa rồi chảy rất nhiều máu.
Thẩm Huy nói: Đã sinh rồi, là bé trai, tôi bảo người giúp việc và thím Nguyệt đi theo, Học Nhi bây giờ còn đang ở bên trong.
Chung Bình nhìn về phía Lục Thích, không biết anh có muốn nhìn đứa bé hay không.
Lục Thích cau mày, ngồi xuống bên cạnh ghế, Chung Bình hiểu được là anh muốn ở chỗ này chờ em gái.
Chung Bình ngồi chờ cùng anh.
Bên ngoài phòng phẫu thuật lạnh tanh, không giống với những sản phụ khác khi sinh bên ngoài có một đống người thân chờ đợi.
Chung Bình còn nhớ rõ khi em họ sinh ra, cô hơn chín tuổi, sau khi tan học ông nội tới đón cô, đi thẳng đến bệnh viện, bà nội, chú nhỏ, bác và bác dâu cả, cô và chú dượng, còn có cha mẹ bên đằng nhà thím, một đống người ầm ĩ bên ngoài cửa phòng sinh.
Ông bà nội sợ cô đói bụng, chuẩn bị đầy đủ sữa và bánh quy cho cô, cô vừa ăn vừa nằm úp sấp trên ghế làm bài tập, chờ cửa phòng phẫu thuật mở ra, tiếng hỏi han ân cần, tiếng vui vẻ cười đùa, cô lùn không nhìn thấy em bé, cuối cùng được ông nội ôm lên mới nhìn thấy cô nhóc dễ ghét kia.
Hiện giờ nơi này thực sự rất quạnh quẽ.
Chung Bình cầm tay Lục Thích, khẽ hỏi: Anh đang lo à?
Lo cái rắm. Lục Thích đáp lại.
Chung Bình: ...
Qua một lúc.
Lục Thích thả lỏng tựa vào ghế, ánh mắt nhìn lên trần nhà, nói: Lúc Lục Học Nhi mới sinh ra, vừa trắng vừa tròn, mắt to lông mi dài, rất đáng yêu, hơi một tí là khóc, anh ôm thì nó không khóc nữa, lúc đó anh vô cùng thích ôm nó.
Chung Bình thấy Lục Thích nhớ lại thời thơ ấu, lặng lẽ nghe.
Nhưng cha mẹ nó không thích cho anh ôm.
Hả? Chung Bình không hiểu ý của anh, Cha mẹ em ấy? Hai người... không phải anh em ruột sao?
Lục Thích lấy hộp thuốc lá, rút một điếu, Chung Bình muốn nhắc nhở anh nơi này cấm hút thuốc, nhưng nghĩ lại cũng không nói gì.
Lục Thích phả khói, nở nụ cười, cầm điếu thuốc nói: Anh và nó thực ra là anh em họ... Nhà anh hơi phức tạp, để nói sau đi.
... Vâng. Chung Bình gật đầu.
Lục Thích nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô nghe lời như vậy, không nhịn được ôm vai cô, hôn lên tóc cô, cằm để lên đầu cô, nhìn đèn phòng phẫu thuật nói: Người nhà họ Lục nuôi dạy con cái không tốt. Trong nhà chỉ có mình nó, nên khiến nó hư hỏng, trước đây còn thông minh ngoan ngoãn, càng chiều càng hư, cả ngày bệnh công chúa đến phát điên, nghĩ đến toàn bộ thế giới đều phải để ý đến nó, anh thấy nó là phiền... nhưng hiện tại nó đang chịu tội.
Ba ngày trước nhập viện, bên người không có họ hàng bạn bè, anh cũng không quan tâm được một câu, trong lòng Lục Thích không biết là cảm xúc gì, Chính nó còn chưa trưởng thành, hiện tại đã làm mẹ, còn chảy nhiều máu như vậy...
Với trình độ chữa bệnh hiện tại, còn cả tài nguyên điều trị của bệnh viện này, em gái anh nhất định sẽ không có việc gì. Chung Bình vỗ về.
Lục Thích Ừ một tiếng.
Không bao lâu sau, đèn phòng phẫu thuật tắt, Lục Thích vội vàng đứng lên.
Bác sĩ y tá đẩy xe đi ra, tóc Lục Học Nhi đã chuyển sang vàng, mặt không còn chút máu, yếu ớt nằm trên đó, chỉ có đôi mắt chuyển động, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Những người khác nhà họ Lục không đến, nơi này chỉ có người giúp việc, thím Nguyệt và hai người đàn ông, Chung Bình đứng ra hỏi bác sĩ về tình hình của sản phụ.
Bệnh viện tư nhân điều kiện tốt, có đầy đủ đồ dùng cho hậu sản, phục vụ chu đáo, Lục Học Nhi được phục vụ đưa lên giường nằm xuống, nhưng không chịu ngủ, Cục cưng đâu?
Thẩm Huy gọi người, y tá mang em bé đến.
Em bé đang ngủ, Lục Học Nhi nghiêng đầu nhìn bé, vẻ mặt dịu dàng, giống như lập tức trưởng thành lên mấy tuổi.
Lục Thích gõ vào thanh ray trên giường bệnh: Lúc nào xem đứa nhỏ cũng được, giờ nghỉ ngơi đi, ít dày vò thôi.
Lục Học Nhi nhỏ giọng nói: Em còn chưa thấy đủ mà, anh im lặng một chút, đừng làm con em sợ.
Nói như vậy nhưng cô ấy cũng không chống đỡ được lâu, vì mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Chung Bình ôm lấy đứa trẻ, tư thể thoải mái, thấy Lục Thích nhìn chằm chằm, cô đi qua nói: Anh nhìn đi.
Lục Thích liếc mắt, đứa trẻ trong tã lót vừa đỏ vừa nhăn nhúm, mặt còn chưa bằng bàn tay Chung Bình.
Chung Bình đến gần: Cách xa thế làm gì, lại gần một chút.
Lục Thích đi sát vào.
Chung Bình: Đứa bé không giống anh trước đây sao?
Cái gì?
Hừ, nói khẽ một chút! Chung Bình lườm anh, Cháu ngoại trai giống bác, bé không giống anh trước đây sao?
... Lục Thích, Sau này nói chuyện rõ ràng một chút, anh còn đang nghĩ đầu óc em có vấn đề đấy.
Chung Bình: ...
Lục Thích nhìn đứa bé: Nửa điểm cũng không giống, quá xấu.
Ha... Chung Bình cười, Lúc em họ em mới sinh ra, em cũng cảm thấy con bé rất xấu.
Trẻ con mới sinh ra không thể ôm lâu, Chung Bình để đứa bé lên giường, kéo ghé ngồi xuống, qua một lúc không nhịn được lấy tay sờ vào nó.
Vừa nhỏ lại vừa mềm, sờ một chút.
Không đã ghiền, lại sờ một chút.
Lục Thích buồn cười, khẽ hỏi: Chơi rất vui sao?
Vâng. Chung Bình nhìn đứa bé nói, Sinh mệnh là điều kì diệu.
Người sống, người chết, mấy năm nay cô đã trải qua rất nhiều thăng trầm, hiện trường cứu viện nhìn thấy rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, mỗi lần đều giống như đánh cờ tranh giành sống chết, ngay cả công việc của cô cũng liên quan mật thiết đến sinh mệnh.
Cũng đã có lúc muốn từ bỏ, nhưng mỗi lần nhìn thấy sinh mạng mới trong đống hoang tàn, sự rung động này khiến cho người ta không thể quay đầu.
Sinh mệnh chính là kì diệu như vậy đấy.
Mấy tiếng sau, Lục Học Nhi tỉnh lại, bác sĩ vào kiểm tra cho cô ấy, dạy cô ấy cách cho em bé bú sữa.
Trước khi bú sữa đứa bé không ngừng khóc, khi uống ngoan ngoãn đáng yêu, Chung Bình ngượng ngùng nhìn, nhưng lại không nhịn được muốn nhìn.
Trong phòng bệnh không có đàn ông, Lục Học Nhi còn yếu, liếc cô nói: Con tôi đáng yêu chứ?
... Ừ, rất đáng yêu.
Giống tôi trước đây.
Chung Bình: ...
Có muốn ôm một cái không?
Chung Bình đã sớm thèm, không khách sáo vươn tay qua.
Bế một lát, Chung Bình hỏi: Đứa bé đã có tên chưa?
Còn chưa, cô nói gọi là Lục Thời Tập thì thế nào? Vừa học vừa ôn luyện.
Lục Thời Tập? Chung Bình suy nghĩ, Rất dễ nghe, cũng rất có ý nghĩa.
Đúng vậy, tiếc là tôi không được quyết định, phải hỏi qua cha tôi. Lục Học Nhi nói, Tên mụ gọi là Cổn Cổn, lăn qua lăn lại, đáng yêu muốn chết.
Chung Bình cười, đột nhiên cảm thấy cô ấy cũng rất đáng yêu, Cổn Cổn, đứa bé trưởng thành không được ầm ĩ với cô.
Tôi là mẹ ruột nó, nó dám à!
Lục Học Nhi và Chung Bình nói nhiều cũng trở nên thân hơn, hỏi cô: Này, cô ở bên anh tôi bao lâu rồi?
Chung Bình: Cô hỏi làm gì, muốn buôn chuyện à?
Lục Học Nhi: Tôi đang quan tâm mà, với đức hạnh kia của anh ấy, sao cô lại coi trọng được?
Anh ấy có đức hạnh gì?
Anh ấy như lão thiên hoàng, ai cũng coi thường, tính cách hơi tí là dùng nắm đấm, hung dữ đến mức tôi không dám nói chuyện cùng.
Chung Bình: Cô rất hiểu anh ấy đấy.
Đương nhiên.
Có sức để nói thì bổ sung thêm đi. Lục Thích chậm rãi đi vào, phía sau còn có Thẩm Huy và Cao Nam.
Lục Học Nhi: ...
Cao Nam mang theo hai túi quà, liếc mắt một cái đã thấy Chung Bình ôm đứa bé, cười dịu dàng, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận, khác hoàn toàn với bộ dáng bùng nổ dùng sức khi cô leo núi, vừa ấm áp vừa dịu dàng.
Cao Nam không khỏi mỉm cười.
Lục Học Nhi nhìn thấy người ở cửa, chỉ vào Cổn Cổn: Này, bác con đến kìa, đòi lì xì đi.
Chung Bình buồn cười.
Lục Học Nhi lại chỉ về phía hai người kia: Của hai người đâu...
Thẩm Huy vội lên tiếng: Tiền lì xì nhất định sẽ có, ngày mai đưa.
Tầm mắt Lục Học Nhi dừng ở Cao Nam, Cao Nam lấy một bao lì xì từ trong túi ra: Chúc mừng.
Cám ơn. Lục Học Nhi nhận lấy.
Lục Thích mặc kệ người trên giường bệnh, đi qua ôm eo Chung Bình: Mang cơm cho em, ăn đi.
Chung Bình lưu luyến không rời trả đứa bé lại cho Lục Học Nhi.
Cô ngồi xuống sô pha ăn cơm, mấy người đàn ông trò chuyện, người giúp việc và thím Nguyệt hầu hạ trước sau. Lục Học Nhi không nói nữa, tay vuốt ve đứa bé bên cạnh.
Chung Bình ăn xong, Lục Thích cũng không ở lại nữa, bảo người giúp việc và thím Nguyệt chăm sóc người, kéo Chung Bình rời đi.
Đi về phía bãi đỗ xe, Chung Bình nhân tiện hỏi Cao Nam: Đúng rồi, thi đấu tháng ở câu lạc bộ leo núi bắt đầu rồi, anh đăng ký chưa?
Cao Nam hỏi: Cô có đăng ký không?
Lần này tôi không có thời gian rồi.
Lục Thích ở bên cạnh để tay lên vai Chung Bình, xen vào: Cậu đi học leo núi khi nào thế, chả thấy nói tiếng nào.
Cao Nam: Sao lại chưa nói, đã sớm nói rồi mà, do cậu không nhớ thôi.
Thẩm Huy nói: Cậu học leo núi?
Lục Thích: Xem đi, Thẩm Huy cũng không biết.
Cao Nam cười: Hôm nào đưa hai người cùng đi.
Trò chuyện, tạm biệt lên xe, Lục Thích đưa Chung Bình trở về.
Hôm nay lái máy bay gặp gió mạnh, còn ở bệnh viện cả tối, Lục Thích mệt không chịu nổi, lái xe, không ngừng xoay bả vai.
Đột nhiên có một bàn tay khẽ đấm vai anh, Lục Thích nghiêng đầu, cười nói: Dùng sức chút.
Chung Bình dùng sức đấm mấy cái.
Lục Thích ngửi ngửi, chóp mũi dừng ở tay trên vai.
Làm gì thế? Chung Bình hỏi.
Lục Thích: Có mùi lạ.
Chung Bình cũng ngửi, Mùi của Cổn Cổn, mềm mại ngọt ngào, dễ ngửi không?
Lục Thích liếc cô, cười nói: Cổn Cổn, Cổn Cổn, gọi thân thiết thế, thích trẻ con vậy sao?
Anh không thích à?
Lục Thích im lặng, lái xe một lát, mới nói: Anh nhất định sẽ thích con của chúng ta.
... Chung Bình, Anh nghĩ gì đấy.
Lục Thích cười, Con trai con gái đều tốt, sinh hai đứa là tốt nhất, hai con cùng nhau lớn lên có người làm bạn, khi bị người bắt nạt cũng có anh chị đánh giùm.
Chung Bình cười: Ban ngày ban mặt mà anh nói mê gì đấy.
Lục Thích: Sao lại là nói mê.
Ai sinh con cho anh?
Em nói xem ai sinh con cho anh?
Chung Bình dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn anh: Anh nói xem ai sinh con cho anh?
Lục Thích đột nhiên chuyển hướng, xe rời khỏi đường lớn, đi vào trong một ngõ nhỏ.
Á... Chung Bình ngồi thẳng dậy.
Lục Thích tháo dây an toàn, nghiêng người qua, cắn môi cô nói: Ai sinh cho anh, hả?
Chung Bình cười: Đừng cắn.
Lục Thích tiếp tục cắn, ép hỏi: Nói đi, ai sinh cho anh?
Chung Bình: Không sinh.
Không sinh cái gì? Lục Thích cắn cô, Không sinh cho ai?
Chung Bình: Anh chơi trò vè nói nhịu(*) đấy à?
(*) Một trò chơi ngôn ngữ truyền thống của Trung Quốc. Bởi vì lặp lại âm đầu, điệp từ từ ngữ hoặc phát âm giống nhau, có cách phát âm tương tự, các cụm từ cố ý tập trung vào một chỗ tạo thành hội thoại đơn giản thú vị, yêu cầu phải nhanh chóng đọc ra, cho nên khi đọc khiến người nghe cảm thấy tiết tấu mạnh mẽ, thú vị.
Trả lời. Lục Thích nhéo eo cô, dán lên môi cô, Có trả lời hay không?
...
Lục Thích hôn cô, tay cởi dây an toàn của cô ra, Lạch cạch giống như cởi bỏ lệnh cấm, xuống tay mãnh liệt, tiến vào trong áo cô, dùng sức nhéo eo cô.
Nụ hôn dần đi xuống, Chung Bình ôm lấy đầu anh, ngửa đầu rên, nghe thấy tiếng mình, cô vội che miệng lại.
Vải trước ngực nhô lên, bàn tay vuốt ve, hơi thở của Lục Thích nóng bỏng dán sát vào cổ cô, trước mắt là động mạch cổ, anh cố gắng khống chế bản thân.
Chung Bình thấy anh không khống chế được, dùng sức rút tay anh ra, anh lại lập tức đưa vào, lại rút ra, lại chuyển đến nơi khác, Chung Bình nóng đến mức mồ hôi tuôn ra, khẽ gọi anh: Lục Thích, Lục Thích.
Lục Thích ôm chặt lấy cô, ra sức mạnh mẽ.
Im lặng một lúc lâu, hành quân lặng lẽ , ngẩng đầu lên, oán hận cắn một cái lên mặt Chung Bình.
Chú chó nhỏ. Chung Bình khẽ nói.
Ừ, anh còn gieo mầm đấy.
Chung Bình: ...
Lục Thích điều chỉnh tư thế một chút, vẫn thân mật ôm lấy Chung Bình, nói: Sớm muộn gì em cũng sinh con cho anh thôi.
Chung Bình cười: Anh có biết xấu hổ hay không?
Thế nào, em không muốn sinh à?
Dựa vào cái gì mà phụ nữ phải sinh con chứ?
Nếu đàn ông có thể sinh được, anh đã sinh thay em rồi.
Chung Bình: ...
Vậy hai đứa nhé.
Nam nữ đều được?
Ừ, nam hay nữ đều thích.
Em gái anh bảo đặt tên cho Cổn Cổn là Lục Thời Tập, em cảm thấy rất dễ nghe.
Em thích loại tên cùi bắp thế này à? Anh đang nghĩ xem chúng ta nên đặt tên con là gì.
... Ai con kiếc gì với anh.
Lại cãi rồi? Lại đây, cho anh hôn cái.
Trong ngõ tối, gió đêm phe phẩy, trên đầu là bầu trời sao sáng như ngọc.
Hôm sau, Lục Thích đi một chuyến đến bệnh viện Cảnh Sơn.
Đến sớm, ông Lục còn chưa ăn sáng, Lục Thích nhận lấy bát trong tay người giúp việc, múc cháo nói: Cha, sáng nay con tới mang cho cha một tin tốt.
Ông Lục tựa vào đầu giường, nhắm mắt không nói gì.
Lục Thích: Tối qua Học Nhi sinh rồi, là con trai.
Ông Lục mở mắt ra.
Lục Thích múc một thìa, đưa qua: Nào, cha ăn một miếng đi.
Ông Lục há mồm, chờ anh nói tiếp.
Thằng nhóc kia nặng hơn sáu cân, con không nhìn ra ngũ quan, Thẩm Huy nói ánh mắt nó giống cha, vui không?
Chậm rãi đút cho ông, Lục Thích xé tờ khăn giấy lau miệng, Tên mụ là Cổn Cổn, tên chính thức Lục Học Nhi cân nhắc đặt là Lục Thời Tập.
Không được. Ông Lục mở miệng.
Lục Thích cười: Vậy cha nghĩ một cái tên đi.
Ừ. Ông Lục hỏi, Học Nhi vẫn chưa nói ra cha đứa bé sao?
Chờ nó mang đứa bé đến, cha hỏi đi.
Ông Lục cầm bát trong tay anh, Để tôi tự ăn. Tay run run, nhưng vẫn cầm lấy.
Rời khỏi bệnh viện, Lục Thích ném khăn vào thùng rác, nói với Cao Nam và Thẩm Huy: Thấy không, cha tôi hôm nay ngay cả cháo còn ăn hết một bát, tinh thần tốt lên không ít, xem ra không kết hôn mà có con không khiến ông ta tức điên, nói không chừng qua thời gian nữa có thể xuất viện đấy.
Nói xong cười lạnh, bước nhanh về phía trước.
Cao Nam và Thẩm Huy liếc nhau, yên lặng theo sau.
Hôm nay Chung Bình đi làm, chạy hai chuyến, tóc rối tán loạn, lấy tạm dây buộc tóc, giở tài liệu xem, cô gái lễ tân gọi: Tiểu Chung, Tiểu La tìm cô đấy.
Đến đây.
Chung Bình đi qua, thấy bên cạnh Tiểu La còn có một người đàn ông xa lạ, khoảng hơn hai mươi tuổi.
Tiểu La nói: Vị này là anh Mã, anh Mã, đây chính là cô Chung mà tôi nhắc với anh.
Chào cô Chung.
Chào anh Mã.
Chung Bình bắt tay đối phương, ánh mắt ra hiệu cho Tiểu La, Tiểu La nói: Chuyện về chú Võ.
Chung Bình ngẩn ra, vội vàng đưa người vào phòng khách.
Mang bảng khai tới cho đối phương điền, Chung Bình lại pha cho họ hai cốc trà.
Tiểu La nói: Gần đây tôi luôn làm việc này, tình hình của anh Mã đây thoạt nhìn khá phù hợp với con của chú Võ, dựa vào ấn tượng của anh ấy, có lẽ là tầm bốn đến sáu tuổi lạc mất người nhà, sau đó qua tay nhiều người đến Cam Túc. Cha mẹ nuôi anh ấy còn nhớ rõ lúc trước anh ấy nói chuyện là khẩu âm Nam Giang, anh ấy cũng nhớ đại khái cha mẹ ruột mình hình như là bán đồ ăn. Tuổi tác, những việc từng trải qua, quê quán đều tương tự, hiện tại chỉ cần xét nghiệm ADN là biết được.
Điền xong bảng, Chung Bình mang đối phương đi lấy máu.
Một loạt quy trình kết thúc, Chung Bình khẽ thở phào, Tiểu La vỗ lưng cô, cười nói: Thế nào, có phải rất sốt ruột với kết quả này?
Đương nhiên. Chung Bình nói.
Tiểu La nói đùa: Vậy cậu giúp đỡ một chút, làm thật nhanh, tám tiếng là có kết quả.
Chung Bình cười đáp lại cô ấy: Hiện tại tớ không thể thiên vị ai hết.
Có quỷ mới tin cậu.
Tôn Giai Hủ ở đằng trước đi tới, nói: Cô ấy nói thật đấy, hiện tại cô ấy giống như Tinker Bell vậy.
Tiểu La: Sao lại thế?
Tôn Giai Hủ: Bị rút não, đi học cái gì trực thăng, học phí hơn hai trăm nghìn, hiện tại ngay cả tiền ăn cơm cũng không có.
Tiểu La: Trời đất ơi... cậu giàu thế sao? Không phải, thực sự cậu không có nổi tiền ăn cơm?
Đừng nghe cô ấy nói bừa. Chung Bình trừng Tôn Giai Hủ, Không khoa trương thế đâu, tớ là người không biết tính toán vậy sao, buổi tối tớ mời cơm, cậu đi cùng nhé.
Tiểu La: Tớ sợ ăn xong cậu hết tiền luôn đấy, ngày mai cậu chỉ còn mỗi quần lót.
Tôn Giai Hủ: Ha ha ha ha.
Buổi chiều tan tầm, Tiểu La vẫn đến đây. Chung Bình đưa hai người đi trung tâm thương mại tìm nhà hàng.
Đi dạo trước, Tôn Giai Hủ nhìn thấy quần áo đẹp mắt là không đi nổi, Tiểu La thích giày, lôi kéo Chung Bình thử. Chung Bình bất đắc dĩ, đành phải đi với họ, mua sắm một vòng, Tôn Giai Hủ chỉ vào áp phích trên tường nói: Sao quảng cáo này vẫn còn ở đây thế?
Chung Bình: Cái gì?
Không nhớ à? Lần trước lúc bọn mình tới đây nó đã được dán rồi, đã mấy tháng mà trung tâm thể hình này còn chưa có đủ người đăng kí sao?
Chung Bình nhìn người mẫu trên áp phích, cuối cùng đã có ấn tượng: Cậu có hứng thú thì lên tầng năm nhìn đi.
Tôn Giai Hủ lôi kéo tay cô và Tiểu La: Được, hai người đi theo tôi.
Tiểu La cười đẩy cô ấy.
Mấy người đang lôi kéo, hai người đàn ông đi từ thang máy xuống, đều là vóc dáng cao, mặc đồ thể thao, trong đó có một người đàn ông mặc áo màu lam, cơ thể dáng người rắn chắc, ánh mắt nhìn từ trên cao xuống, tỏ ý người khác chớ đến gần.
Đột nhiên cười lộ cả răng, chuyển biến cực nhanh khiến người ta trở tay không kịp.
Người đàn ông áo lam bước nhanh xuống, đứng ở trước mặt Chung Bình: Em nói hẹn người ăn cơm, ăn ở đây à?
Chung Bình: Sao anh lại ở đây?
Tập thể hình. Lục Thích chỉ trên lầu.
Cao Nam chậm rãi đi tới, gật đầu với Chung Bình, Chung Bình chỉ vào áp phích bên cạnh: Là phòng tập này sao?
Lục Thích: Đúng vậy, sao thế, em cũng muốn tập thể hình à?
Chung Bình chỉ Tôn Giai Hủ: Cô ấy cơ. Để em giới thiệu hai người...
Đây là Lục Thích, bạn trai tớ, đây là Cao Nam. Tiểu La, bạn tôi, Tôn Giai Hủ, đồng nghiệp, mọi người đã từng gặp nhau rồi.
Tôn Giai Hủ trợn mắt há hốc mồm, gật đầu: Gặp rồi, gặp rồi. Cô ấy suốt đời khó quên được đôi anh em kì lạ.
Lục Thích ôm vai Chung Bình, thái độ thân thiện: Nếu đã gặp nhau, không bằng ăn chung đi, mọi người còn chưa ăn chứ?
Chưa. Chung Bình hỏi ý kiến hai người kia, tất nhiên là họ không có ý kiến.
Đoàn Chung Bình vào một nhà hàng, gọi mấy món, còn lại để mọi người tự gọi.
Tiểu La quan sát Lục Thích, trong ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái. Tôn Giai Hủ không để ý, thì thầm với cô ấy, lén cười, chớp mắt với Chung Bình, cô coi như không nhìn thấy.
Chung Bình chú ý tới Tiểu La, hỏi: Sao vậy?
À, không. Tiểu La do dự, Tớ cảm thấy bạn trai cậu hơi quen mặt.
Hả? Mấy người nhìn về phía Lục Thích và Tiểu La.
Lục Thích nhíu mày: Có thể cô đã thấy trên báo hoặc TV, nhưng tôi rất hiếm khi xuất hiện trên đó.
Tiểu La: ...
Tôn Giai Hủ: ...
Chung Bình: ...
Cao Nam yên lặng dùng bữa.
Chung Bình nhịn cười giải thích: Anh ấy kinh doanh nhà hàng, công ty cũng có chút danh tiếng, cho nên thỉnh thoảng xuất hiện trên tin tức.
Nói tên công ty ra, Tôn Giai Hủ và Tiểu La đập bàn: Anh chính là ông chủ?
Tôn Giai Hủ vốn thẳng tính, bật người hỏi đối phương về thẻ hội viên.
Tiểu La qua lúc giật mình sờ cằm: Không giống như trên TV hay báo chí... gặp qua ở đâu nhỉ, thật sự hơi quen mắt.
Chung Bình: Cậu ấy là tình nguyện viên tìm người thân, em nhờ cậu ấy chuyện của chú Võ, tổ chức của cậu ấy có hợp tác với bên trung tâm em, xét nghiệm ADN đều chuyển sang chỗ bọn em.
“Lại là tình nguyện viên? Lục Thích nhỏ giọng nói với Chung Bình, Giống y như em.
Chung Bình nhỏ giọng đáplại: Hiện tại anh chẳng phải sao?
Hai người lặng lẽ trao đổi, Tôn Giai Hủ và Tiểu La làm khẩu hình miệng chọc ghẹo Chung Bình.
Cao Nam híp mắt, quan sát Tiểu La, lại nhìn về phía Lục Thích.
Thời gian ăn cơm tối, mùi đồ ăn thơm nức mũi trong phòng bệnh.
Hoắc Chí Cương mang đồ ăn vào, Anh đã hỏi bác sĩ rồi, em có thể ăn mấy miếng, không thể ăn nhiều.
Người phụ nữ mỉm cười: Đã lâu không ăn, thật sự rất thèm.
Hoắc Chí Cương: Ngày mai muốn ăn gì, anh làm cho em.
Người phụ nữ: Em chỉ còn mấy ngày nữa thôi sao?
... Nói bừa gì đấy.
Nếu không sao bác sĩ lại cho phép em ăn mấy thứ này?
Hoắc Chí Cương đảo đảo thức ăn, để lên mặt bàn trước mặt, Không cho phép em ăn nhiều, chỉ được ăn mấy miếng thôi.
Người phụ nữ cười: Trước nay anh chưa hề nói dối, ngay cả nói dối cũng không gạt em được.
Hoắc Chí Cương im lặng.
Người phụ nữ ăn một miếng, chậm rãi nhai, Em đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, chuyện sớm muộn... hai ngày trước gặp được Lão Hà và Lão Hồ, bạn bè cũ năm đó đều đã gặp qua, không còn gì tiếc nuối, chỉ là...
Người phụ nữ cúi đầu, Luyến tiếc anh.
Hoắc Chí Cương bưng bát cơm, không đáp lại.
Lần này Lão Hồ đến, ngay cả tiếng em dâu cũng không chịu gọi, anh ấy thực sự vẫn giống như trước kia, luôn thẳng tính, chắc chắn vẫn đang oán giận em, giáp mặt không nói gì là đều do coi trọng thể diện của anh.
Hoắc Chí Cương: Hôm nay em làm sao vậy?
Người phụ nữ cười: Sợ thời gian không đủ, em muốn nói hết những lời trong lòng.
Hoắc Chí Cương cụp mắt: Em nói đi.
Người phụ nữ: Đời này em làm đúng ba chuyện, một là lấy anh, hai là không sinh con, ba là năm đó anh xảy ra chuyện, em lập tức rời khỏi anh.
Trước kia em hận tinh thần trọng nghĩa có trách nhiệm của anh, hiện tại nhờ có nó mới có thể cho em sống thêm hai năm này, em cảm thấy đủ rồi, chuyện em làm tốt nhất chính là lấy anh, nhưng em có lỗi với anh...
Người phụ nữ rưng rưng, Hoắc Chí Cương thở dài nói, Được rồi.
Người phụ nữ lắc đầu, May mà chúng ta không có con, cũng may năm đó em tuyệt tình như vậy, nếu em có mất đi, anh cũng không đau lòng, cũng sẽ không có ai đau lòng vì em. Những người bạn của anh nhất định đều đang mắng em. Người phụ nữ nghĩ ra gì đó, cười, Chỉ vào mũi em mắng cũng chỉ có Chung Bình, không biết sau khi em mất, con bé có thể vui vẻ hơn chút không?
Hoắc Chí Cương nhíu mày: Em nói linh tinh gì thế.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn anh ta: Em muốn hỏi anh hai câu, anh nhất định phải trả lời em.
Hoắc Chí Cương vẫn nhíu mày.
Chỉ hai câu...
Hoắc Chí Cương: Em hỏi đi.
Người phụ nữ: Anh còn yêu em không?
Hoắc Chí Cương không đáp.
Người phụ nữ cười gượng, hỏi tiếp: Vậy anh yêu Chung Bình sao?
Hoắc Chí Cương vội vàng ngẩng đầu: Đừng nói bừa.
Anh yêu Chung Bình...
Em đủ rồi đấy!
Người phụ nữ im lặng.
Một lát sau, Em không phải muốn làm khó anh, anh còn phải sống mấy chục năm nữa, bởi vì em đã chậm trễ hơn mười năm của anh rồi, em hy vọng về sau anh có thể hạnh phúc, có người bầu bạn bên anh.
Hoắc Chí Cương: ...
Người phụ nữ: Tâm tư của Chung Bình đối với anh sao em không nhìn ra chứ, anh vừa xảy ra chuyện, con bé gấp gáp như vậy, sau đó còn gia nhập SR, khi đó con bé mới bao nhiêu tuổi chứ, gia nhập SR không phải vì anh sao?
Hoắc Chí Cương: Em nói như vậy là đang sỉ nhục con bé đấy, cũng là sỉ nhục tinh thần cứu người của SR.
Người phụ nữ không tranh cãi với anh ta về vấn đề này, nói tiếp: Năm đó con bé từng nói, sau này muốn lấy anh.
Hoắc Chí Cương bật cười: Đủ rồi, lời con bé nói khi tức giận mà em cũng coi là thật ư? Em bao nhiêu tuổi rồi?
Là lời nói khi tức giận sao?
... Hoắc Chí Cương im lặng.
Người phụ nữ: Anh chỉ cần trả lời anh có yêu con bé không thôi.
Đủ rồi!
Anh đang trốn tránh...
Hoắc Chí Cương thở dài, bỏ bát xuống ghế, Anh nhìn con bé trưởng thành, nó là bậc con cháu của anh. Dừng một chút, Con bé có bạn trai rồi.
Người phụ nữ sửng sốt: Bạn trai...
Anh ta im lặng một lúc mới lên tiếng, Con bé còn trẻ, tính cách, mọi phương diện đều xuất sắc, bạn trai con bé cũng rất xứng đôi. Anh và con bé không có khả năng, em đừng nói những lời này nữa, người khác nghe thấy sẽ chê cười. Hoắc Chí Cương lại cầm bát lên.
Bên kia, đoàn người cơm nước xong rời đi, Lục Thích và Chung Bình lại cùng đi đến trung tâm huấn luyện.
Đã vào đêm, hai chiếc xe đi một trước một sau, Lục Thích đi chậm, không ngừng nhìn chiếc Mini qua gương chiếu hậu, nhìn thấy cô bám sát theo mình, miệng anh cong lên, gọi điện thoại cho Chung Bình.
Chung Bình: Có chuyện gì vậy?
Lục Thích: Theo sát, đừng để bị bỏ lại.
Chung Bình: ... Chỉ thế thôi?
Lục Thích: Anh hát cho em nghe.
Chung Bình: Chỗ em cũng có nhạc.
Lục Thích: Vậy em bật đi.
Chung Bình mở radio, tiếng nhạc cổ điển khẽ vang lên, MC chậm rãi nói quá trình sáng tác ca khúc này.
Lục Thích đánh giá: MC đang đọc bản thảo à?
Chung Bình: Chắc chắn có bản thảo... Để em đổi đài khác.
Hai người nghe radio, trên đường đi nói chuyện điện thoại, cuối cùng đã chạy đến trung tâm huấn luyện.
Đêm nay tập luyện bay đêm.
Kiểm tra ngọn đèn, nhiên liệu, kính chắn gió, bảo đảm các thiết bị hoạt động, Chung Bình lên máy bay, thắt dây an toàn, đeo tai nghe, thao tác như bình thường, đồng thời liên lạc với mặt đất.
Một lát sau, cuối cùng khởi động.
Bay đêm, được bay cao hơn ban ngày, có một số chướng ngại vật khó có thể nhìn rõ, ví dụ như dây điện cao thế cùng một số cột điện, những thứ này đều rất nguy hiểm.
Chung Bình tập trung tinh thần, thường xuyên theo dõi độ cao của mình, khi hạ cánh tâm trạng bình thản, qua một lúc, an toàn hạ xuống trung tâm huấn luyện.
Khẽ thở phào, tháo tai nghe, ra khỏi máy bay, huấn luyện viên ghi chép lại khoảng cách, Chung Bình nhỏ giọng nói nội dung chủ yếu với Lục Thích, Lục Thích mỉm cười nghe, đến lượt anh bay, anh nhanh chóng hôn Chung Bình một cái, Chỗ bậc thang có miếng bánh ngọt, em qua ăn đi.
Nói xong bước đi, thuận tiện vỗ mông Chung Bình.
Chung Bình chạy đến bậc thang kia, thấy một chiếc hộp để trên đó, bên cạnh còn có hộp sữa, cô mỉm cười, ngồi xuống mở ra ăn.
Khi Lục Thích trở về, Chung Bình đã buồn ngủ, hai người phối hợp với huấn luyện viên kết thúc công việc, trên đường đi ra bãi đỗ xe, Lục Thích ôm cô: Mệt à?
Chung Bình ngáp: Vâng, mấy ngày nay mệt quá.
Không chịu được thì điều chỉnh thời gian.
Không thể điều chỉnh...
Đang nói, weixin báo có tin đến.
Chung Bình và Lục Thích đều lấy di động ra, mở weixin.
Phân đội SR Nam Cương.
Đội cứu viện Thái Dương đã thành lập mười năm, phát triển nhanh chóng, mỗi lần cứu viện chúng ta đều dốc toàn lực, vận dụng tri thức và kĩ năng chuyên nghiệp, tổng số tham gia cứu viện hàng năm lên đến mấy trăm.
Tinh thần cứu viện trường tồn!
Nhưng ở trong rất nhiều hoàn cảnh cực đoan, địa hình tồi tệ, chúng ta vẫn bất lực.
Năm 2015, lĩnh vực tầng trời thấp của Trung Quốc bắt đầu mở ra toàn diện, tốc độ và hiệu suất cứu viện không trung không thể bằng được đất liền, SR cũng đã lần lượt phái ra hai nhóm đội viên tham gia huấn luyện tri thức và kĩ thuật cứu viện không trung, huấn luyện cứu viện trực thăng.
Hiện giờ để phát triển sâu hơn lính vực bay tầng trời thấp, SR thông qua điều tra nghiên cứu, xác định cứu viện không trung có thể khả thi, nhằm tăng hiệu suất cứu viện, cứu được thêm nhiều sinh mệnh, nay quyết định thành lập Đội cứu viện không trung SR.
Đội viên cứu viện không trung do đội trưởng các phân đội đề cử, tổng bộ thống nhất lựa chọn.
Thành lập chuyên gia ủy ban khác.
Thời hạn đăng kí cuối cùng cho nhóm nhiệm vụ đầu tiên là ngày 20 tháng 9 năm 2018