Đợi Chung Bình cúp máy, Lục Thích hỏi: Đội trưởng Hà tìm em à?
Chung Bình: Vâng, có chút việc phải qua đó.
Lục Thích: Chậc, còn nghĩ là được ăn tối cùng nhau.
Chung Bình khoác tay anh, dựa vào anh: Tối nay coi như bỏ đi, ngày mai, ngày kia, ngày kìa, đều ăn với anh.
Em cho là mỗi ngày anh đều rảnh thế sao?
Chung Bình bỏ tay ra: Vậy thì thôi...
Mỗi ngày anh đều rảnh. Lục Thích ngăn lại, dùng sức ôm cô.
Chung Bình không nhịn được cười, mặt dán vào bờ vai anh cọ mấy cái.
Tạm biệt bên ngoài trung tâm huấn luyện, Chung Bình lái xe đến bệnh viện trước.
Đến nơi cô gọi điện thoại cho đội trưởng Hà, anh ta nói: À, chúng tôi đang ở cửa hàng hoa quả bên ngoài bệnh viện, cháu chờ một lát.
Chung Bình nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đúng lúc nhìn thấy xe của đội trưởng Hà đỗ bên lề đường.
Tìm chỗ đỗ xe xong, Chung Bình tìm được hai người kia trong cửa hàng.
Đội trưởng Hồ nhìn thấy cô, giơ quả táo vẫy cô: Tiểu Chung, tới đúng lúc, giúp chú chọn hoa quả đi.
Chung Bình cười đi qua: Táo đều như thế, cần gì phải chọn chứ.
Cháu nói xem mua mấy thứ này có thích hợp không? Đã nhiều năm chú không gặp Lão Hoắc rồi, hôm nay chạm mặt, dù sao cũng phải long trọng chút.
Chung Bình muốn nói hoa quả này là mua cho người bệnh, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào, đưa ra đề nghị cho đội trưởng Hồ: Mua tám quả táo, chuối tiêu, nhãn, nho khô, nếu còn thiếu thì sang siêu thị bên cạnh mua hộp sữa.
Đội trưởng Hồ nghe theo cô, đội trưởng Hà cũng mua mấy thứ, ba người lại mua một hộp sữa và một hộp bánh quy ở siêu thị.
Đến dưới tòa nhà, đội trưởng Hà gọi điện thoại cho Hoắc Chí Cương trước, chờ thang máy lên lầu, đội trưởng Hà nói: Tôi từng đến một lần, đã là năm kia rồi.
Đội trưởng Hồ nói: Lão Hoắc cũng không dễ dàng, kéo dài đã hai ba năm rồi nhỉ?
Đội trưởng Hà: Đúng thế, cũng tầm đó.
Đội trưởng Hồ hỏi Chung Bình: Cháu tới mấy lần rồi?
Cũng vài lần rồi ạ, căn bản là theo cha mẹ cháu tới. Chung Bình nói.
Cha mẹ cháu thật tốt, đã coi Lão Hoắc là em rồi.
Chung Bình cười.
Tới tầng, Chung Bình dẫn đường vào phòng bệnh, không bao lâu đã thấy Hoắc Chí Cương đứng ở cửa phòng.
Ba người đàn ông vừa nhìn thấy mặt, mỉm cười, tiến lên ôm lẫn nhau.
Tốt! Tốt! Đội trưởng Hồ vỗ Hoắc Chí Cương, Nhiều năm không gặp như vậy, tinh thần vẫn thế, tốt lắm!
Hoắc Chí Cương cười: Anh đó, vẫn cường tráng như trước kia, chăm sóc rất tốt đấy.
Già rồi, hai ngày trước con gái tôi còn nói muốn lấy bàn ủi giúp tôi ủi nếp nhăn đấy.
Mấy người bật cười, Hoắc Chí Cương hỏi: Có phải con gái anh là cô bé sinh hai năm trước?
Đúng vậy, năm đó sinh đứa thứ hai, bà xã tôi đỏ mắt nhìn con gái nhà người ta, già rồi mà cũng sinh...
Hoắc Chí Cương đập đội trưởng Hồ: Anh dám nói chị dâu như vậy, để tôi ghi âm lại.
Ha ha. Đội trưởng Hồ cười nói, Cùng lắm thì trở về quỳ bàn phím. Con gái tôi năm nay vừa tròn hai tuổi, ghê gớm lắm.
Chung Bình ở bên cạnh bất đắc dĩ nghe, thúc giục nói: Mấy vị vào trong nói chuyện đi. Cả hành lang đều đang nhìn đấy.
Ha ha ha ha!
Ba người đàn ông cuối cùng cũng chịu vào phòng bệnh.
Người phụ nữ trong phòng bệnh tựa vào đầu giường, khí sắc tốt hơn so với lần Chung Bình gặp trước đó, mỉm cười nhìn mấy người đi vào.
Chung Bình gọi: Dì.
Người phụ nữ: Ừ.
Đội trường Hà gọi một tiếng Chị dâu , đội trưởng Hồ gọi Em dâu , cười ha hả nói: Vị Tử, còn nhận ra anh không?
Người phụ nữ cười gật đầu: Lão Hồ vẫn giống như trước kia.
Hoắc Chí Cương mời bọn họ ngồi, pha hai chén trà, đưa cho Chung Bình hộp óc chó.
Chung Bình vốn nhìn thấy người trên giường bệnh còn hơi xấu hổ, ngồi trò chuyện một lát, dần thả lỏng. Nói về tình hình công việc cuộc sống mấy năm nay, đội trưởng Hồ lấy ra phong bì đưa vào tay người phụ nữ: An tâm dưỡng bệnh, tranh thủ sớm xuất viện, đến lúc đó đến chỗ anh, anh bao ăn bao ở.
Người phụ nữ đẩy về: Không cần, không cần đâu.
Hoắc Chí Cương ở bên cạnh nói: Lão Hồ, bọn tôi nhận quà, tiền thì thôi đi.
Đội trưởng Hồ đẩy anh ta ra, kiên quyết nhét phong bì, Đây là một chút tâm ý của người làm anh, đừng từ chối, nếu không sao tôi đi được.
Hoắc Chí Cương bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy.
Thời gian không còn sớm, mấy người cũng chưa ăn tối, Hoắc Chí Cương làm chủ, dẫn bọn họ đi nhà hàng. Xuống dưới đi chung một chiếc xe với Chung Bình.
Trên đường đi, Chung Bình trò chuyện với anh ta: Lão Hồ hòa nhã hơn so với lúc trước.
Hoắc Chí Cương cười nói: Giống y như trước, xem ra sống rất tốt. Quay đầu nhìn Chung Bình, Nghe mọi người nói chuyện thì trước đó từng gặp nhau rồi?
Vâng, thời gian trước Khánh Châu xảy ra lũ lụt, bên đội trưởng Hồ cũng đến đó.
Hoắc Chí Cương im lặng một lát, thở dài: Không dễ dàng, trời nam đất bắc.
Xe phát ra tiếng lạ, Chung Bình cúi đầu nhìn chân ga, Hoắc Chí Cương giữ lấy tay lái cho cô, hỏi: Hỏng à?
Chung Bình không xác định được.
Chỉ một lát sau lại khôi phục bình thường.
Tới nhà hàng, mấy người đỗ xe xong đi vào, Chung Bình đi WC trước, khi trở về ba người kia đã gọi xong đồ ăn rồi, đội trưởng Hồ thấy cô xuất hiện, lấy đũa chỉ vào đĩa đồ ăn: Chậc, nếu cháu còn không vào thì chúng ta đã ăn sạch rồi, chỉ còn nước húp canh thôi.
Chung Bình cười nói: May mà còn phần canh cho cháu.
Hoắc Chí Cương đưa thực đơn cho cô, Cháu xem muốn ăn gì thì gọi.
Chung Bình cũng không khách sáo với bọn họ, lại gọi thêm đồ.
Chung Bình vừa ăn vừa hỏi: Đội trưởng Hà, chú đi Bắc Kinh làm gì thế?
Hai người Hà Hồ ngồi đối diện, cười thần bí.
Đội trưởng Hà nói: Chỉ đi họp thôi, nội dung hội nghị cụ thể chờ thêm mấy ngày nữa sẽ nói.
Hả? Chung Bình nhìn về phía bên cạnh, Có liên quan đến đội trưởng Hồ sao?
Đội trưởng Hồ: Cháu cũng đừng hỏi, không lại bứt rứt.
Chung Bình: ...
Hoắc Chí Cương gắp thức ăn cho Chung Bình: Ăn đi, có Lão Hồ ở đây, cháu chỉ chịu thiệt thôi.
Ha... Đội trưởng Hồ không quan tâm, Tôi giống người bắt nạt cô bé sao?
Giống mà. Chung Bình thản nhiên nói.
Đội trưởng Hồ giả vờ bỏ đũa xuống, hai người kia nhìn ông cười.
Trên bàn có rượu, ba người đàn ông trò chuyện ăn uống, đội trưởng Hà lái xe không uống, Chung Bình rót đầy chén cho hai người bên cạnh, thỉnh thoảng xen vào một hai câu.
Rượu quá ba tuần, đội trưởng Hồ cảm khái: Thời gian không buông tha ai, tôi đây, đã có cả trai lẫn gái, sự nghiệp cũng có chút thành tựu, con Lão Hà cũng đã lớn, nhìn Chung Bình này nháy mắt đã đi làm...” Đột nhiên dựa sát vào, Việc cá nhân có thuận lợi không? Sao không đưa Tiểu Lục theo?
Chung Bình: ...
Đội trưởng Hồ nháy mắt: Lúc ở Khánh Châu, chú đã nhìn ra được thằng nhãi khôn lanh đó, sáng hôm đó đội các cháu mất liên lạc, Tiểu Lục phát điên, còn đấm chú mấy cái.
Chung Bình sửng sốt: Anh ấy đánh chú?
Chậc, cú đấm không bình thường đâu, tiểu tử này nhất định trước kia thường xuyên đánh nhau, chú sợ sau này nó đánh cháu.
... Chung Bình nói, Xem ra chú không bị tổn hại gì.
Ha...
Hoắc Chí Cương ở bên cạnh vừa cầm đũa lên không nhúc nhích, lặng lẽ nghe xong một lúc, chờ đội trưởng Hồ thay đổi đề tài, nhắc đến anh ta thì mới động đũa.
Đội trưởng Hồ: Còn nữa Lão Hoắc, cậu đã bốn mươi rồi đấy, không còn nhỏ nữa, rốt cuộc tính thế nào? Lần này tôi đến đây một là vì việc công, hai là vì nghe được tình hình của cậu từ chỗ Lão Hà, tính đến đây làm công tác tinh thần cho cậu.
Hoắc Chí Cương cười: Anh quan tâm nhiều thật đấy.
Không nhắc thêm về vấn đề này nữa.
Ôn chuyện ăn cơm xong, nói lần sau sẽ liên lạc, đội trưởng Hà đưa Lão Hồ say rượu về khách sạn, Chung Bình đưa Hoắc Chí Cương về nhà.
Hoắc Chí Cương bị chuốc không ít rượu, lên xe cả người nồng nặc mùi rượu, Chung Bình đưa cho anh ta chai nước: Chú muốn uống không? Hoắc Chí Cương hất tay, nhíu mày một lúc.
Xe chạy trên đường, từng ngọn đèn xẹt qua, Hoắc Chí Cương đột nhiên hỏi: Cháu đang yêu đương à?
Chung Bình: ...Vâng.
Hoắc Chí Cương im lặng, qua một lúc hỏi: Là người trong SR?
Chung Bình nói: Vâng, anh ấy tên Lục Thích, vẫn còn đang là tình nguyện viên.
Hoắc Chí Cương dựa vào ghế, mắt nhìn con đường mờ mịt phía trước, Hình như đây là lần đầu cháu yêu đương nhỉ?
Chung Bình: Không tính yêu sớm...
Hoắc Chí Cương: ...
Chung Bình lại chậm rãi mở miệng: Anh ấy lớn hơn cháu bốn tuổi, làm kinh doanh nhà hàng, tính cách... không tốt với người khác lắm, nhưng rất tốt với cháu.
Rất tốt sao?
Vâng, rất... chiều cháu.
Thật là... Hoắc Chí Cương hỏi, Đã nói cho người nhà chưa?
Chung Bình lắc đầu: Tạm thời vẫn chưa.
Có định phát triển đến kết hôn không?
Mặt Chung Bình hơi nóng: Cái này thuận theo tự nhiên đi.
Hoắc Chí Cương cười, Ừ, đúng vậy. Dừng một chút, Cháu là đứa trẻ tốt, nhất định sẽ lấy được người đàn ông tốt.
Chung Bình nghiêng đầu nhìn anh ta, không nói gì thêm.
Hoắc Chí Cương quay cửa kính xe xuống, gió thổi vào, mùi rượu tản đi không ít.
Mấy ngày tiếp theo, hai người Hà Hồ bận rộn gì đó, cả ngày thần thần bí bí, Chung Bình nhắc tới với Lục Thích, Lục Thích nói: Người họ Hồ kia nhìn đã thấy điên điên dại dại, em để ý bọn họ làm gì?
Chung Bình lườm anh, lạnh lùng nói: Em còn chưa hỏi anh đấy, trước đó ở Khánh Châu, anh từng đánh đội trường Hồ à?
À, đánh.
Chung Bình: ... Thừa nhận nhanh như vậy, cô còn không biết nên nói tiếp thế nào.
Lục Thích cũng không nói gì, đột nhiên ôm cô hôn trán.
Chung Bình suy nghĩ, ôm lấy eo anh, dán vào ngực anh, ngửa đầu nói: Về sau đừng xúc động như vậy.
Lục Thích xoa mặt cô: Còn phải xem tình hình.
...
Chung Bình bất đắc dĩ cười, nhớ ra gì đó, nói: Đúng rồi, em mang xe đi sửa, hôm nay cha em bận việc, anh có thể đi đến Nhị Trung không?
Nhị Trung?
Đón em họ em.
Không vấn đề. Lục Thích lại hỏi, Em họ em không phải học trung học à? Còn phải có người đón sao?
Chung Bình: Con bé đi lại không tiện.
Lục Thích không hiểu, trên đường đi Chung Bình giải thích cho anh: Nhiều năm trước con bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại hai chân bị liệt, cho nên...
Lục Thích không nghĩ tới người thân của Chung Bình từng xảy ra chuyện như vậy, chạy đến cửa Nhị Trung, Chung Bình xuống xe, đoàn xe chen lấn phía trước, Lục Thích ngồi trên xe.
Không bao lâu, cuối cùng đã nhìn thấy người.
Chung Bình đẩy xe lăn, một cô bé mặc đồng phục học sinh ngồi trên xe lăn, trên đùi để cặp sách, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt tròn, không xinh bằng Chung Bình, nhưng cũng ưa nhìn.
Lục Thích xuống xe, mở cửa xe cho hai người.
Sức Chung Bình khỏe, ôm lấy em họ để cô bé ngồi ghế sau, gấp xe lăn, để vào cốp xe Lục Thích.
Lên xe, Chung Bình giới thiệu hai người với nhau, Lục Thích nhìn qua gương chiếu hậu chào hỏi, em họ cười tủm tỉm lên tiếng: Chào anh rể.
Lục Thích vui mừng, lập tức xoay người nói: Chào em! lại nói với Chung Bình, Em gái em ngoan quá.
Chung Bình: ...
Em họ không quen tiếp xúc với người lạ, không nói nhiều lắm, không khí trò chuyện trên xe vui vẻ khiến cho người ta vô cùng dễ chịu.
Khi xe đi vào khu chung cư, điện thoại của Lục Thích đột nhiên vang lên, nghe mấy câu, anh cau mày: Hiện tại thế nào?
Trong xe im lặng, Chung Bình có thể nghe thấy được lời nói ở phía bên kia.
Hiện tại khó sinh, bác sĩ còn chưa đi ra, tôi cũng không hiểu tình hình cụ thể, truyền máu?
Thẩm Huy ở bên đầu kia điện thoại dường như đang nói chuyện với người bên ngoài: Cậu chờ một chút, sao lại thế này, phải truyền máu sao?
Xe phanh gấp, dừng trước tòa nhà, Lục Thích vẫn cau mày, nhưng giọng nói thản nhiên, Tối nay không ăn cơm với em được rồi, em đi lên đi, anh tìm em sau.
Xuống xe, lấy xe lăn từ trong cốp ra.
Chung Bình ôm em họ để lên xe, thấy Lục Thích ngồi vào ghế lái, kéo cửa xe lên, mắt thấy sắp khởi động xe, cô nói: Anh đợi một lát.
Lục Thích ngừng lại, Sao vậy?
Rất nhanh thôi!
Chung Bình đẩy xe vào trong, giúp em họ ấn thang máy, em họ nói: Chị đi đi, tự em lên được.
Chung Bình gật đầu, dặn dò cô bé: Lên lầu gọi điện cho chị.
Vâng.
Quay đầu, nhanh chóng đi ra ngoài.
Lục Thích vẫn còn kiên nhẫn chờ trong xe.
Chung Bình kéo cửa ra ngồi vào, nói: Em đi cùng anh, anh đừng gấp.