Trong gương, thiếu nữ ngồi quỳ ở trước người người đàn ông, cánh tay ngó sen cân xứng trắng nõn giơ lên cao, nơi tròn trịa xinh đẹp kia vì phẫn nộ mà hơi hơi phát run. Mảnh đất tam giác gợi cảm dưới bụng hoàn mỹ mà hiện ra trong gương, hai chân thon dài hướng sang hai bên. Một tư thế kiều mị mặc người xâu xé, nhưng gương mặt trong gương kia lại không có một chút bộ dáng khuất phục nào.
Tùy Biện cúi xuống, vươn lưỡi liếʍ láp vành tai no đủ mượt mà của Lạc Vũ. Lại hết sức tham lam mà liếʍ ướt vành tai cô, dùng nước miếng của anh làm ướt khu vực mẫn cảm kia.
Tiếng hút chụt chụt khiến Lạc Vũ nghe mà xấu hổ tức run. Thật đúng là biến thái, ngay cả lỗ tai cũng liếʍ, thật ghê tởm. Nhưng theo thời gian, cảm giác ghê tởm dần dần biến mất, càng có thêm thoải mái và khuây khoả không thể miêu tả, cô rốt cuộc làm sao vậy, thân thể trở nên lạ quá.
“A ~~” Một tiếng thở dốc lơ đãng từ trong miệng cô tràn ra, Lạc Vũ hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình, không thể tin âm thanh da^ʍ đãиɠ như thế lại tràn ra từ trong cổ họng cô.
“Thoải mái lắm đúng không?” Tùy Biện dừng lại, nhìn tai trái bị anh liếʍ: “Không cần kháng cự phản ứng tự nhiên của thân thể, biết vì sao không?” Giờ phút này Tùy Biện giống một thầy giáo giải thích vấn đề, kiên nhẫn dạy dỗ học sinh mê mang không biết làm sao. Lạc Vũ không muốn nghe anh tiếp tục nói, nhưng bất đắc dĩ, tay bị trói rồi, muốn che lỗ tai cũng không thể làm được.
“Bởi vì, em có ham muốn với tôi.”
“Anh nói bậy!” Lạc Vũ không chịu thừa nhậ̵n.
“Vậy đây là cái gì?” Tay Tùy Biện thăm dò hướng dưới bụng nhỏ của Lạc Vũ, bàn tay nhẹ nhàng nhấn một cái, một cổ chất lỏng trong suốt chảy lên lòng bàn tay anh, anh lấy tay đặt ở trước mặt Lạc Vũ: “Lúc này còn phủ nhận sao? Đây là chứng cứ em đang sướиɠ, rõ ràng tôi còn chưa có làm cái gì, cũng chỉ mới liếʍ lỗ tai của em thôi.”
“Anh, anh vừa rồi, còn ~~~” Lạc Vũ phát hiện, tài ăn nói của cô thật sự theo không kịp anh!
“Đừng ngại, nam nữ hoan ái là rất bình thường. Vừa rồi làm như vậy cũng là muốn chứng minh với em, tôi rất khỏe mạnh, không phải gay như phán đoán trong đầu em, giải thích như vậy em vừa lòng chưa?”
Lạc Vũ biết đêm nay mình sẽ bị chỉnh thảm rồi, người đàn ông này không chỉ biến thái mà còn có thù tất báo!
“Anh nghĩ nhiều ghê, muốn làm thì làm đi!” Lạc Vũ bất chấp tất cả, cô không thể chịu nổi khi bị nhục nhã như vậy.
Tùy Biện cười thấp: “Đúng là một cô gái thông minh, còn biết đàn ông quá nhanh thì phụ nữ sẽ không sướиɠ được.”
Bầu ngực đầy đặn tròn trịa bị hai bàn tay to khớp xương rõ ràng bao lại, chậm rãi xoa bóp: “Nơi này của em đẹp lắm, để tôi đoán xem, em hẳn là cúp C. Kích cỡ hoàn mỹ, em xem khớp với tay của tôi quá này!” Hai vυ" đẫy đà đứng thẳng, bị khống chế hoàn toàn.
Lạc Vũ bỏ qua cảnh tượng trong gương, nhưng hai khối thịt đầy đặn đích xác đɑng rất hưởng thụ sự âu yếm của anh, bầu ngực trắng nõn bị nhuộm đỏ rồi.
Ánh mắt hai người giao nhau trong gương, một né tránh, một to gan nhìn chằm chằm. Tầm mắt nóng rát làm Lạc Vũ càng thêm thấp thỏm bất an, cô rốt cuộc đã trêu phải dạng người gì vậy!
“Em dễ ngại ghê, nơi này đỏ, mặt em cũng đỏ, thật đáng yêu.” Anh đột nhiên kẹp ngón cái cùng ngón trỏ, xoa hai hạt đỏ trước ngực cô: “Đầu vυ" cũng cứng rồi, có phải muốn làm lắm rồi hay không? Thật là một cô bé miệng miệng lòng không khớp mà!”
“A, a, đừng, đừng xoa.” Lạc Vũ thoải mái muốn cọ xát thân dưới, hai chân tách ra liều mạng kẹp chặt, đứng ngồi không yên!
“Em tên là gì?” Tùy Biện vừa tiếp tục xoa vừa hỏi. Trong gương, vẻ mặt thiếu nữ say mê hoàn toàn gợi lên ham muốn chinh phục của anh.
“Anh không cần thiết biết. A, a, a, a đừng, đừng.” Lạc Vũ điên cuồng lắc đầu, cái tên biến thái đáng chết này còn nắm đầu vυ" cô, giống như có muôn vàn dòng điện xẹt qua trái tim, kɧoáı ©ảʍ quỷ dị làm cô cảm thấy thẹn thùng phun nước.
“Tên gì?” Tùy Biện còn muốn diễn lại trò cũ, kẻ điên này không đạt mục đích sẽ không bỏ qua!
“Vương Tuyết!” Lạc Vũ buột miệng thốt ra tên đồng nghiệp, cô không ngốc đến độ nói tên họ thật của mình đâu!
“Tuyết Nhi, rất hợp với em, thuần khiết vô hại, tôi thích.” Tay xoa bóp hai vυ" rốt cuộc dừng lại, lại đi xuống phía dưới tìm kiếm, sờ sờ cánh hoa của Lạc Vũ: “Lại lén tôi làm chuyện xấu, vừa rồi có phải kẹp chặt hai chân của mình không, thật đúng là không thầy dạy cũng hiểu. Tôi nói rồi, loại chuyện này chỉ cần gặp đúng người, liền sẽ trở nên không thể khống chế, tựa như em hiện tại vậy đó.”
“Anh đừng nói nữa!” Lạc Vũ thẹn đến muốn chui xuống đất, không thể hiểu vì sao người đàn ông này lại nói dõng dạc như thế!
“Đừng nói cái gì? Là vừa rồi vừa bị tôi xoa vυ", vừa lén kẹp chân, kẹp đến phun cả nước à?” Tùy Biện nhướng mày.
“Anh!!!!” Lạc Vũ tức giận đến xoay người, lại đụng vào mặt gương lạnh lẽo phía sau. Cái khách sạn biến thái này, vì sao lại lắp cả gương bên cạnh giường lớn chứ.
Tấm lưng trắng nõn dựa vào mặt kính lạnh lẽo, cô không có chỗ để lui, tên cố chấp điên cuồng đáng sợ kia đang từ từ tới gần cô.
“Muốn biết vì sao không? Tôi cố ý bảo bọn họ trang bị đó, một đêm tốt đẹp quan trọng như vậy đương nhiên phải mãnh liệt một chút rồi!” Tùy Biện tốt bụng giải thích, ngay sau đó cởi bỏ trói buộc trên tay cô, chất liệu của cà vạt tuy rất tốt nhưng vẫn siết đỏ cổ tay của cô.
Người đàn ông này có thuật đọc tâm sao, Lạc Vũ càng thêm kiên định, qua đêm nay, nhất định phải thoát khỏi anh! May mắn đây chỉ là giao dịch một lần.
“Tuyết Nhi, cô gái ngoan, tách chân ra, chúng ta khai vị trước!” Đầu người đàn ông không hề do dự mà chôn vào giữa hai chân trắng nõn của thiếu nữ.