Trở Thành Giống Cái Duy Nhất Trong Thế Giới Thú Nhân NPH

Chương 2

Trước Sau

break

Cái bóng trên tường cạnh giường bỗng kéo dài ra, như mực loang dần dần chảy xuống, lạnh lẽo leo lên trần nhà. Sương đen từ hư vô ngưng tụ lại, như một tấm lưới vô hình bao trùm lấy cô.

"Muốn sống sót?"

"Muốn được yêu?"

Tiếng cười vang vọng trong màn sương đen, nghe như tiếng những mảnh sắt vỡ cọ xát vào nhau.

"Rất tốt… Ta nghe thấy rồi."

Trong màn sương đen, một đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm từ từ mở ra, không có đồng tử, chỉ có hư vô và cắn nuốt.

Máy móc trong phòng bệnh đồng loạt kêu vang, đường sóng biểu thị nhịp tim trở thành một đường thẳng tắp, không còn dao động.

---

Quan Ảnh Sơ mở mắt ra lần nữa nhưng không còn ở trong phòng bệnh.

Mùi máu tanh nồng nặc và mùi đất ẩm ướt xộc thẳng vào mũi. Cô còn chưa kịp thở thì đã thấy trước mắt lù lù một con rết khổng lồ.

Lớp vỏ giáp đen kịt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới bầu trời u ám, thân hình dài ba mét uốn lượn trường trên sỏi đá. Hàng trăm cái chân sắc bén chống xuống đất ma sát, phát ra tiếng rít chói tai khiến người ta ghê răng.

Hai cái kìm lớn va vào nhau lách cách, âm thanh như kim loại chạm nhau chấn động màng nhĩ cô.

"A a!"

Cô sợ hãi ngã ngồi xuống đất, hai chân bủn rủn mất hết sức lực, nặng trĩu như đeo chì. Đá vụn lạnh lẽo cứa đau lòng bàn tay nhưng cô không dám động đậy.

Con rết rít lên, luồng gió nóng hôi thối phả vào mặt mang theo mùi thịt thối rữa khiến cô suýt nôn mửa.

Đôi kìm đó đã giơ cao, bóng đen bao trùm lấy cô, giây tiếp theo sẽ xé cô thành từng mảnh vụn.

Bỗng nhiên, một tiếng gầm trầm thấp chấn động không khí: "Tim của rết lửa rất đáng giá!"

Vài bóng người vạm vỡ từ trên cao nhảy xuống, tiếng gầm gừ sau khi thú hóa hòa lẫn tiếng kim loại xé gió sắc lạnh. Ánh dao loang loáng, tia lửa bắn tứ tung.

Con rết phát ra tiếng rít thê lương, thân hình to lớn lăn lộn trên mặt đất, va đập làm đá vụn bắn tung toé. Máu đen phun ra xối xả, mùi hôi thối nồng nặc thiêu đốt khứu giác cô.

Ầm một tiếng, quái vật cuối cùng cũng co giật rồi ngã xuống, lớp vỏ giáp vỡ nát, những cái chân bị chặt đứt vẫn còn run rẩy.

Tim cô đập điên cuồng, còn chưa kịp mừng rỡ vì thoát chết thì đã thấy cổ áo sau lưng bị siết chặt.

Một bàn tay to lớn thô ráp túm lấy cô, xách bổng lên như xách một con gà con.

"Hây, ở đây có một thằng nhóc, vừa khéo mang về đào mỏ!"

Giọng gã đàn ông trầm khàn thô kệch. Nhìn kỹ, trên đầu gã mọc ra một đôi tai thú, hai tay cũng hóa thành vuốt, trên mặt có một vết sẹo dài nằm ngang suýt nữa chia đôi khuôn mặt, nụ cười lạnh lẽo tàn khốc.

Nói bao nhiêu đáng sợ thì có bấy nhiêu đáng sợ.

"Thả tôi ra!" Cô hoảng loạn giãy giụa, nhưng chỉ đổi lại cảm giác ngạt thở và xương sườn bị siết đau điếng.

"Đừng phí sức nữa." Một tên thợ săn khác cười nhạo: "Con người còn động đậy được đều là hàng hóa, khóc cũng vô dụng thôi."

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc