Trở Thành Giống Cái Duy Nhất Trong Thế Giới Thú Nhân NPH

Chương 1

Trước Sau

break

Quan Ảnh Sơ nằm trên giường bệnh, mắt hướng ra những tán cây xanh ngoài cửa sổ, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương tột cùng.

Cô sắp chết rồi.

Nhưng cô mới chỉ vừa tròn mười tám tuổi!

Từ nhỏ cô đã rất ngoan ngoãn, chưa từng làm bất cứ điều gì xấu, thậm chí có thể nói là vô cùng lương thiện.

Thế nhưng ông trời lại đối xử với cô quá bất công. Mẹ cô mất sớm, cha cô từ đó suy sụp không gượng dậy nổi. Vào một buổi sáng mùa đông lạnh giá, người ta phát hiện cha cô say khướt ngã xuống mương nước, khi tìm thấy thì thi thể đã lạnh ngắt.

Cô trở thành trẻ mồ côi, phải ăn nhờ ở đậu, ăn cơm trăm nhà của các chú bác, cô dì, sống cẩn trọng từng chút một.

Điều duy nhất cô có thể làm là trở thành một đứa trẻ ngoan để không ai phải bận lòng, nhặt nhạnh những cuốn sách bài tập người ta vứt đi, chăm chỉ học hành, cầu mong thi đỗ vào một trường đại học tốt để đổi đời.

Cô đã rất nỗ lực và cũng đã làm được, thi đỗ vào ngôi trường và khoa ngành đứng đầu trong mơ ước. Nhưng đúng vào lúc này, cô phát hiện mình ho không ngừng, tức ngực khó thở.

Dựa vào tiền làm thêm và xin ứng trước lương từ ông chủ, cô gom đủ tiền viện phí để đi khám, nhưng lại nhận được kết quả sét đánh: ung thư phổi giai đoạn cuối.

Chỉ trong vỏn vẹn một tháng, cô từ đóa hoa đang kỳ nở rộ trở nên héo úa, hình tiêu cốt lập. Giờ đây, ngay cả chính cô nhìn vào đôi tay khô khốc của mình cũng thấy sợ hãi.

Những người họ hàng vốn vì cô đỗ đại học mà tỏ ra niềm nở, sau vài lần vào thăm cũng chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Viện phí không còn ai chi trả, không thể tiến hành trị liệu tích cực, may nhờ bác sĩ có lòng từ tâm đã ứng trước giúp cô một ít.

Nhưng giờ đây, cô sắp chết rồi…

Chết trong cô độc trên giường bệnh.

Cô thật không cam lòng! Không cam lòng chút nào!

"Vị thần chết tiệt! Người có thật sự tồn tại không?"

Ở những giây phút cuối đời, cô đã mất hết hy vọng, chỉ biết tìm đến sự giúp đỡ của tâm linh. Cầu thần bái phật, đọc thánh kinh, cô đã thử hết thảy, nhưng tình trạng cơ thể ngày càng tệ đi. Cuối cùng, dưới sự giới thiệu của bệnh nhân cùng phòng, cô tham gia vài buổi tế thần, nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm mà còn chuyển biến xấu đột ngột.

"Nếu Người tồn tại thì điều này quá bất công!"

Tại sao ở hiền lại không gặp lành?

Tại sao biết bao kẻ ác vẫn sống nhởn nhơ?

Nếu như… có thể…

Cô muốn sống sót, bất kể phải trả giá đắt thế nào!

Nếu có thể, cô muốn được yêu thương, chỉ vì cả cuộc đời này, cô chưa từng được ai yêu thương thật lòng.

"Thần minh chết tiệt!" Trước khi trút hơi thở cuối cùng, khóe mắt cô lăn xuống một giọt lệ.

Trong phòng bệnh, ánh đèn huỳnh quang trắng bỗng nhiên chớp tắt "xẹt xẹt", cây xanh nơi góc tường héo rũ không một tiếng động, nhiệt độ giảm xuống đột ngột. Cửa sổ đóng chặt nhưng lại truyền đến tiếng gió rít gào, như có ai đó đang khẽ khóc trong bóng tối.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc