Vẫn luôn cảm thấy ... mọi thứ dường như đang phát triển theo hướng cậu ta không ngờ tới, là cái kiểu sai một ly đi một dặm.
Nhìn thấy trợ lý Đường vừa vào cửa là không thèm đếm xỉa đến ai, chỉ không ngừng quanh quẩn bên cạnh bông hoa trắng, Thẩm Lan Phong nhịn không được ho khan một tiếng.
Thế là Đường Đường tài trí phải chia nửa tâm tư làm việc đa nhiệm, xin lỗi họ: “Chủ tịch, chủ tịch Thẩm, viện sĩ Lâm , các vị vào ngồi trước đi, đừng đứng ngoài cửa.”
Cậu nói xong liền đỡ Nguyễn Nhạc Đồng đến ghế sô pha, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
“... ??”
Thẩm Lan Phong cắn chặt quai hàm, răng nghiến kẽo cà kẽo kẹt, Lâm Thanh Tễ vỗ vỗ vai hắn thở dài: “Đừng tự rước nhục, dù gì cũng được mời vào nhà.”
Cũng rất chua.
Hoắc Đình Trầm không nói chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, hôm nay trợ lý Đường hẳn là không thể ngủ.
Ba người bước vào phòng, không nói một lời mà ngồi xuống chiếc sô pha nhỏ đối diện.
Họ tận mắt nhìn Đường Đường ngồi với bông sen trắng, thấp giọng hỏi cậu ta có đau lắm không, nói sẽ đưa cậu ta đến bệnh viện, bông sen trắng lắc đầu yếu ớt, như không muốn quấy rầy anh trai, Đường Đường cúi đầu nhìn chăm chú mặt cậu ta, ánh mắt càng mềm mại.
“Ken két.”
Hai người đang đắm chìm trong kỹ năng diễn xuất của mình đồng thời quay đầu lại nhìn người đàn ông đối diện.
Thẩm Lan Phong khóe miệng giật giật, cười như không cười nói: “Nhìn tôi làm gì? Tiếp tục.”
Nguyễn Nhạc Đồng mãi cũng không tìm được cơ hội để nói chuyện với những người đàn ông, không biết có phải là ảo giác của mình hay không mà mỗi lần muốn nói chuyện với họ Đường Đường lại nhẹ nhàng hỏi han quan tâm cậu.
Chắc là ảo giác thôi, dù sao Đường Đường cũng chỉ quan tâm đến cậu ta.
Suy nghĩ một hồi, cậu ta mới bình tĩnh lại, tiếp tục châm lửa thổi gió, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn chủ tịch, Chủ tịch Thẩm và Viện sĩ Lâm đã đến gặp tôi.”
Nguyễn Nhạc Đồng ngượng ngùng nhấp môi: “Tôi từ nhỏ đã yếu ớt, vốn anh trai tôi còn đi làm, chưa kể công việc quan trọng như vậy, tôi không bệnh gì nặng, không cần phải đến chăm sóc, nhưng không ngờ ...ừm, chắc là anh trai quá lo lắng cho tôi thôi, thực sự xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mọi người.”
Đường Đường nghĩ thầm: Hừ, đúng là một đóa hoa sen trắng, này có khác gì “Anh trai em không cố ý không công tác, anh ấy chỉ quá lo lắng cho em thôi. Em đã khuyên rồi, nhưng anh ấy không chịu, các anh đừng trách tội anh ấy nhé.”
Ba người đàn ông nghĩ thầm: A, giọng điệu y như chính cung nương nương, này có khác gì “Ai da, mặc dù ta không bị gì, nhưng ta không thể chịu đựng được việc lão gia thương ta thế này, nghe ta thấy không khỏe một chút là bỏ cả công việc chạy đến, thật là cưng chiều ta đến tận trời, lão gia chỉ phạm phải một sai lầm mà hầu hết đàn ông đều mắc phải, các tỷ tỷ đừng trách lão gia nhé.”
Nguyễn Nhạc Đồng vẫn cúi đầu yếu ớt, tự hào mình nói rất hay, trong khi ba người đàn ông còn lại thì vô cảm, đã bắt đầu nghĩ ——
Cậu xong rồi, cậu mất ngôi rồi!!
Nguyễn Nhạc Đồng không biết những người đàn ông đang nghĩ gì, nếu biết được mạch não kỳ lạ này, cậu ta nhất định sẽ hô to oan quá bao đại nhân.
Tình địch cái con quỷ gì! Mẹ nó tôi muốn quyến rũ các anh! Không phải Đường Đường! !
Nhưng hiện tại cậu ta không hề hay biết, lại còn rất vừa lòng với thái độ quan tâm săn sóc của Đường Đường mà ngấm ngầm suy nghĩ, đã thế còn như bị mù, không để ý đến ánh mắt thù địch và ghen tị của ba người đàn ông.
Thẩm Lan Phong cân nhắc câu nói sặc mùi trà của Nguyễn Nhạc Đồng, thật sự không nhịn được nữa, à ha một tiếng phản đòn: “Không cần phải như vậy, chúng tôi cũng không phải cố tình đến thăm cậu, chỉ là tiện đường tôi.”
Câu nói rất thẳng thừng, rõ ràng nói cho cậu ta biết đừng tự đa tình.
Nguyễn Nhạc Đồng đột nhiên trắng mặt, cúi đầu xấu hổ lẩm bẩm nói: “A, không có... xin lỗi.”
Cậu ta tự nghĩ rằng khi mình thể hiện sự yếu đuối, cánh đàn ông sẽ luôn thương hại, nhưng Nguyễn Nhạc Đồng đang giở trò không nhìn thấy trợ lý Đường ở bên cạnh cau mày, khó chịu liếc nhìn Thẩm Lan Phong một cái, ngay sau đó nhìn đi chỗ khác, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Nguyễn Nhạc Đồng an ủi, động tác của cậu đầy ý bảo vệ chở che.
Thẩm Lan Phong có thể nhìn thấy vẻ chán nản trong mắt Đường Đường, nháy mắt đó hắn như bị một con dao nóng bỏng đâm xuyên tim, thở phì phò vì đau.
Thiếu gia Thẩm mọi ngày như con công đực xòe đuôi diễu võ dương oai bị trúng một đòn, héo úa rúc người vào ghế sô pha.
Nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của hắn, ngay cả Hoắc Đình Trầm cũng không cảm thấy vui mừng, thỏ chết cáo cũng buồn, ai biết khi nào Đường Đường vì em trai này mà sẽ nhìn hắn với ánh mắt như vậy.
Hoắc Đình Trầm không chịu được nên cũng không nói gì nữa, nghĩ thầm khi về hắn phải cử người đi kiểm tra Nguyễn Nhạc Đồng. Tốt nhất là tìm ra nhược điểm rồi xử lý, mà nếu không có.…
Hắn nheo nheo mắt, che đậy sự tàn nhẫn hiện lên trong mắt.
Nếu không có cũng làm cho có!
Bầu không khí chợt ngượng ngùng, khuôn mặt thanh tú của Nguyễn Nhạc Đồng tái nhợt, dường như đang định nói thêm cái gì đó châm ngòi, nhưng lời còn chưa nói ra lại bị Lâm Thanh Tễ cắt ngang.
"Cậu tên là Nguyễn Nhạc Đồng, đúng không?" Giọng Lâm Thanh Tễ nhẹ nhàng lại như bí mật giấu gai: “Chúng tôi vào cửa đã lâu như vậy rồi mà thấy sắc mặt cậu vẫn không tốt lắm, hay là vậy đi, xe của chúng tôi ở tầng dưới, chúng tôi đưa cậu đến bệnh viện khám thử, tránh để anh trai cậu lo lắng.”
Nghe nói sẽ đến bệnh viện, phần lớn vết đỏ trên má của Nguyễn Nhạc Đồng nổi lên vì được Lâm Thanh Tễ quan tâm biến mất ngay lập tức.
Cậu ta nào có bị gì! ! Nguyễn Nhạc Đồng chỉ sử dụng một ít phấn nền dạng lỏng và phấn khô để làm giả khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu này.
Nhưng giả là giả, đến bệnh viện thì lòi ra còn gì?