Trợ Lý Lại Bị Đè Rồi

Chương 42

Trước Sau

break

Lâm Thanh Tễ khẽ cười, ấm giọng nói: “Thế nào? Chúng ta cùng nhau chia sẻ, đây là cách tốt nhất, nếu không sẽ lưỡng bại câu thương... Đình Trầm, cậu nghĩ ai sẽ được lợi?”

 

Hoắc Đình Trầm không cam lòng, Thẩm Lan Phong cũng không cam lòng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, hai mắt tối sầm lại, đang suy nghĩ xem nên đánh nhau hay là chia sẻ ba người …

 

Nhưng họ còn chưa kịp có câu trả lời, Đường Đường đột nhiên mở cửa xe, ngẩng đầu ngập ngừng nói nhỏ: “Chủ tịch, tôi...”

 

Điện thoại vang lên, Đường Đường liếc mắt nhìn, vốn cậu còn đang giận dỗi, do dự mãi không biết có nên nói chuyện với họ hay không, sau một lúc mới ngẩng đầu lo lắng nói: “Thật sự xin lỗi, các anh có thể đưa tôi đến chung cư Thiển Duyệt được không? ŧıểυ Nhuyễn không được khỏe, tôi ... tôi muốn gặp em ấy. ”

 

Không cần biết sắc mặt của ba người lúc trước như thế nào, bây giờ đều chuyển về cùng một màu xám xịt, giống như một cơn bão ập đến vậy, đám cấp dưới của Hoắc Đình Trầm trong xe kia đổ mồ hôi lạnh. Sự lo lắng (giả bộ) của Đường Đường dành cho Nguyễn Nhạc Đồng ngập đầy mắt, làm cả ba người nghiến răng tức giận.

 

Sau một hồi im lặng, Lâm Thanh Tễ lần đầu tiên khống chế được vẻ mặt của mình, nhẹ giọng nói: "Lên xe này, anh đưa em đi.

 

 Đường Đường thở phào nhẹ nhõm, do dự mở miệng như định cảm ơn Lâm Thanh Tễ, nhưng nghĩ đến những gì anh ta đã làm với mình, câu cảm ơn thế nào cũng không thể ra khỏi miệng

 

Cậu mím môi lên thẳng xe, Thẩm Lan Phong và Hoắc Đình Trầm nhìn nhau, cau mày quay đầu, đi theo không nói một lời.

 

...…

 

Chiếc xe sang màu đen phóng qua đường cao tốc, Lâm Thanh Tễ lái xe rất vững vàng, loại ổn định thoải mái này rất dễ ngủ, nhưng …

 

Đường Đường không dám ngủ, cậu nín thở co rúm ở giữa, hai ông lớn ngồi ở hai bên rất thản nhiên nắm lấy tay cậu chơi đùa.

 

Cảm động không? Không, chỉ cảm lạnh.

 

Trợ lý Đường tự nghĩ, tại sao những vị chủ tịch hội đồng quản trị này lại nhàn rỗi như vậy! Cậu chỉ là đi thăm bệnh thôi mà cũng đòi đi theo là sao! !

 

Trong những câu ca thán của Đường Đường, xe cuối cùng cũng tới nơi, Thẩm Lan Phong đang hừng hực gió xuân xuống xe trước.

 

Áp lực giảm bớt một bên, Đường Đường thở phào nhẹ nhõm, vừa định đi xuống, Hoắc Đình Trầm đã nắm lấy cổ tay của cậu.

 

 

 

            

 

              

 

                    

 

Cậu giật bắn mình, quay đầu lại. Mặt Hoắc Đình Trầm lạnh như tiền, ánh mắt của người đàn ông quét qua khuôn mặt vẫn còn mơ hồ cảm xúc của Đường Đường, vươn tay nhéo gáy cậu, nói nhỏ đầy ẩn ý: “Về nhà tôi sẽ giải quyết với em sau.”

 

Đường Đường giống như một con thú nhỏ bị chèn ép vào điểm yếu của nó, một chút cũng không dám động đậy , biết bàn tay nóng bỏng đã thu về, cậu mới như chim cút líu ríu xuống xe, trong lòng dấy lên một linh cảm rất xấu, kết hợp với thời gian giường chiếu của chủ tịch... ermmm Đường ảnh đế cảm thấy đêm nay có lẽ mình không ngủ được.

 

Cũng tốt, lại có thể sướиɠ cả đêm.

 

Trong lòng thì chép miệng vui vẻ, nhưng ngoài mặt thì rất lo lắng, cậu tìm đến block nhà của Nguyễn Nhạc Đồng, chân run rẩy leo lên một tầng, thể lực tiêu hao gần như không còn, cuối cùng Thẩm Lan Phong cõng cậu lên lưng. 

 

Khu chung cư cũ có rất nhiều người, một người đàn ông trưởng thành được một ông lớn khác cõng là chuyện rất bắt mắt, thỉnh thoảng có người qua lại, họ rất tò mò nhìn những người đàn ông cả diện mạo lẫn phục trang đều không phù hợp với địa điểm này.

 

Cuối cùng cũng lên đến tầng sáu, Đường Đường từ trên lưng Thẩm Lan Phong xấu hổ leo xuống, bình tĩnh lại hơi thở, sau đó gõ cửa nhà Nguyễn Nhạc Đồng.

 

Một giọng nam yếu ớt từ bên trong vọng ta, mấy giây sau, cửa được mở, Nguyễn Nhạc Đồng sắc mặt phờ phạc, giống như một đóa hoa nhỏ màu trắng đung đưa, rất đáng yêu. Cậu ta thấy Đường Đường trước, sau đó nhìn thấy ba người đàn ông phía sau, ánh mắt sáng lên thấy rõ.

 

Đường Đường giả vờ như không thấy, lo lắng đi tới giúp cậu ta: “ŧıểυ Nhuyễn, sao vậy? Buổi chiều vẫn còn ổn mà?”

 

Vừa nói cậu vừa bí mật quan sát thụ chính trước mắt, Đường ảnh đế đã gia nhập làng giải trí nhiều năm, sau vài lần liếc mắt liền nhận ra sắc mặt tái nhợt của thụ chính là phấn nền, tay nghề cũng khá tốt, không nhìn kỹ đúng là không nhận ra.

 

Ba người vừa rồi đang thương lượng, cậu ngồi trên xe buồn chán muốn mớm mồi cho thụ chính lừa gạt, liền lấy điện thoại di động ra hỏi cậu ta có ở nhà không, sau đó ám chỉ ba người đàn ông kia đang ở bên cạnh cậu, và chỉ cần cậu đề cập đến nó một chút, thụ chính luôn muốn quyến rũ ba người đàn ông chớp ngay cơ hội này.

 

Đúng như cậu nghĩ, Nguyễn Nhạc Đồng nghe ba người họ đang tụ tập cùng một chỗ, mà Đường Đường không tự mình lái xe, vậy chắc hẳn là đang ở phòng thí nghiệm, nếu Đường Đường đến đây, cánh đàn ông hẳn là sẽ đưa cậu đến. 

 

Vì vậy, Nguyễn Nhạc Đồng giả vờ mình bị đau bụng, không muốn bị anh trai phát hiện, nhưng cuối cùng vẫn lỡ miệng nói ra như một bông hoa trắng nhỏ.

 

Nhưng cậu ta không ngờ rằng ba người đàn ông này lại còn đi theo!

 

Cả ông trời cũng đang giúp cậu ta!

 

Nguyễn Nhạc Đồng rũ nhẹ lông mi, "Có thể là do dạ dày em quá yếu, vừa ăn xong đã cảm thấy có chút không thoải mái." Cậu ta lí nhí:" Em xin lỗi anh, em lại gây ra rắc rối cho anh."

 

 

 

            

 

              

 

                    

 

Vốn cậu ta định ra vẻ cho mình như một người yếu ớt người dễ bị tổn thương, nhưng ngay khi cậu ta nói điều này, Đường Đường lập tức nhíu mày đau lòng.

 

Ba người đàn ông còn lại bị bỏ mặc ngoài cửa nhìn Đường Đường đau khổ, rồi lại nhìn bông hoa trắng nhỏ yếu ớt, sắc mặt đen lại, họ nhìn Nguyễn Nhạc Đồng với ánh mắt hết sức cảnh giác. 

 

Ừm ... Như kiểu, đâu ra tên tiện nhân! Dám chơi trò này với lão nương.

 

Nguyễn Nhạc Đồng yếu ớt được Đường Đường đỡ vào nhà, ngay khi cậu ta định chào đón đám đàn ông vào, lại chợt nhìn thấy ánh mắt cảnh giác khó hiểu của họ.

 

Lòng cậu ta cứng lại.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc