Trợ Lý Lại Bị Đè Rồi

Chương 4

Trước Sau

break

Hoắc Đình Trầm liếc nhìn đồng hồ, chợt nhận ra rằng họ thế mà đã nói chuyện hơn mười phút, hắn cười vài tiếng, nhìn người thanh niên cười ôn hòa đối diện với đôi mắt đen đặc: “Được, vậy hẹn gặp lại lần sau.”

 

Đường Đường đứng dậy, cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng làm việc.

 

Hoắc Đình Trầm ngồi sau bàn làm việc, nhìn bóng lưng thẳng như cây tùng của người thanh niên, cho đến khi cánh cửa đóng lại mới khó khăn thu lại ánh mắt …

 

——

 

Sau khi Đường Đường rời khỏi công ty, cậu một quán cà phê gần đó gọi hai ly cà phê Blue Mountain, lúc này, chuông gió ở cửa quán vang lên bên tai, Đường Trung vốn đã sớm tan sở cũng bước vào quán cà phê.

 

Cậu nhìn lên, thấy một ông lão tóc bạc nhưng tinh thần phấn chấn đang đến gần, đột nhiên nhớ đến lúc khi còn trong cô nhi viện, tất cả trẻ em đều vây quanh người đàn ông trung niên nghiêm túc quy củ này, nhưng ông lại ngồi xổm xuống, đặt bàn tay nhỏ xíu của Đường Đường vào lòng bàn tay ông, hỏi "Có muốn làm con của ta không".

 

“Bố.”

 

Đường Đường đứng dậy, kéo ghế cho người cha đã nuôi nấng mình, cung kính chào.

 

Đường Trung ngồi xuống, nhìn cậu con nuôi đã bước vào giai đoạn thanh niên, trong mắt ánh lên vẻ nhẹ nhõm: "Đã mấy năm không gặp ..." Ông nhấp một ngụm cà phê người phục vụ vừa mang đến, nhớ lại chuyện cũ: “Khi ông chủ nhà Hoắc khi đó cùng phu nhân qua đời vì tai nạn máy bay, thiếu gia bị hội đồng quản trị chèn ép hãm hại vì chưa đủ tuổi thừa kế công ty. Ở đây có rất nhiều chuyện, bố đưa con ra nước ngoài du học để tránh những tranh chấp phức tạp. Bố cũng đã nói cho con biết ý định ban đầu của bố khi đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ là gì.”

 

Đường Đường yên lặng lắng nghe, nói: “Vâng, con hiểu.”

 

Vụ rơi máy bay khiến tiền nhiệm gia đình họ Hoắc và vợ của ông chết không phải là một tai nạn. Tòa nhà lớn sụp đổ, chỉ còn lại một thiếu niên Hoắc Đình Trầm và tâm phúc Đường Trung. 

 

Đường Trung nhận nuôi Đường Đường trong trại trẻ mồ côi năm đó, gửi ra nước ngoài để nhận được sự giáo dục tốt nhất. Khi cậu rời đi, Đường Trung nói với cậu rằng cậu đến cô nhi viện để nhận một đứa trẻ vì sợ cậu chủ không có ai tin tưởng sau khi mình chết đi, nhà Hoắc có ơn với ông, ông có ơn với Đường Đường cũng tốt, sẽ không ai tốt với ai vô cớ.

 

Năm đó, Đường Đường đi du học, liều mạng cố gắng học hành. Hoắc Đình Trầm vẫn còn là một thiếu niên đã bắt đầu gặp phải đủ tai họa lớn nhỏ, cho đến khi trưởng thành, Lang vương mới được bổ nhiệm mới lộ ra nanh vuốt, tống cổ những người điều hành cấp cao đó vào lao ngục.

 

Ba chữ "Hoắc Đình Trầm" hoàn toàn khai hỏa trong giới kinh doanh, sau khi được bổ nhiệm chủ tịch, hắn ra tay mạnh mẽ không thương tiếc, tài sản của tập đoàn nhà Hoắc tăng gấp đôi, cũng tạo thành danh tiếng cho hắn.

 

Đường Đường không trách Đường Trung nhận nuôi cậu có ý đồ, bởi vì tất cả lòng tốt trong những năm này đều là thật, sự giáo dục mà cậu nhận được cũng là thật, như vậy là đủ rồi. Hơn nữa, công ơn cha nuôi lớn như núi, đó là lý do tại sao cậu quyết định trở về nước.

 

Đường Trung thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông đã già rồi, giải thích hết sở thích của Hoắc Đình Trầm ở quán cà phê, còn nói lúc Đường Đường gánh vác trợ lý kiêm quản gia, ông đã là một lão già đặt nửa chân trong quan tài, muốn tranh thủ chút thời gian còn lại ra ngoài đi dạo ngắm nhìn núi non sông gấm vóc hùng vĩ của quê hương.

 

Đường Đường yên lặng nghe cha nuôi nói, hiểu được ý tứ trong lời nói của Đường Trung, có vẻ như chủ tịch Hoắc rất hài lòng với cậu, cậu đã vượt qua đánh giá của người đàn ông như mong đợi. 

 

——

 

Đúng như cậu nghĩ, đêm hôm đó Đường Đường trở về liền nhận được lời đề nghị của tập đoàn Hoắc Thị, ngày hôm sau bước vào công ty, Đường Trung dẫn cậu làm quen với công việc hai ngày, sau đó liền buông tay đi du lịch, mà câu cũng tiếp quản thành công vị trí của cha nuôi của mình.

 

Tám giờ sáng, khách sạn

 

Sau khi tỉnh dậy, Hoắc Đình Trầm mặc áo choàng tắm vào, ấn điện thoại cục bộ kêu trợ lý lấy quần áo, sau đó vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Lúc bước ra, trên giá quần áo đã treo sẵn một bộ quần áo, trong phòng khách có tiếng động, hẳn là trợ lý đang dọn bữa sáng.

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc