Trợ Lý Lại Bị Đè Rồi

Chương 3

Trước Sau

break

Trên tầng cao nhất của tập đoàn Hoắc thị, một vị tóc hoa râm nhưng vẫn còn tinh thần phấn chấn đang thu xếp công việc cho hai vị thư ký, việc đã xong xuôi ông mới đi đến phòng trà, pha một tách cà phê đen mang vào văn phòng chủ tịch.

 

Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ lớn cao từ trần đến sàn, tăng thêm chút dịu dàng cho người đàn ông đang làm việc. Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, hơi cúi đầu ra dấu, một vài sợi tóc xõa xuống trán, phần còn lại được chải ngược, để lộ ra một cặp lông mày kiếm cực kỳ tuấn tú.

 

Hắn hạ mắt nhìn bản kế hoạch, những ngón tay nâng tờ giấy thon dài với khớp ngón tay rất chắc chắn. Chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay hắn vừa nhìn đã biết hàng giá trị xa xỉ. Sau khi ký xong ba chữ to hào hùng khí thế, hắn bỏ nó sang một bên, nhéo nhéo sống mũi.

 

Đường Trung đặt ly cà phê đen lên bàn, người đàn ông buông tay nhéo sống mũi xuống, nhấp một ngụm cà phê từ trong cốc, mặt mày thư thái rất nhiều. Đường Trung là bạn tâm giao của cha hắn, từng là quản gia ở nhà Hoắc hơn 40 năm, tuổi cũng đã lớn, đã đến lúc về nhà và tận hưởng hạnh phúc, thay vì cứ quấn quanh hắn thế này.

 

"Chú Đường, cháu còn nhớ chú có nhận con nuôi?" Giọng Hoắc Đình Trầm rất trầm, chỉ một câu có thể làm lỗ tai người tê dại.

 

Đường Trung cười: "Đúng vậy, đứa bé đó tên là Đường Đường, là một cậu bé ngoan ngoãn, hiếu thảo. Ông tiếp tục nói: "Thiếu gia, tôi già rồi, không theo kịp thể lực của người trẻ tuổi cậu. Đứa nhỏ này rất ngoan, có học thức tốt, cũng là người kế vị mà tôi bồi dưỡng cho chính mình." Ông không có gì là không muốn, cũng không buồn lòng năm tháng vô tình, vẫn mở đường cho Hoắc Đình Trầm như trước.

 

Đường Trung không phải là một nhân vật hiền lành dễ dãi, nếu ông đã nói tốt, có nghĩa là người con nuôi tên Đường Đường này thật sự có năng lực. Nếu lời này từ một cặp chủ tớ khác chắc chắn sẽ dấy lên nghi ngờ liệu quản gia có đang cài cắm người bên cạnh mình hay không.

 

Nhưng Hoắc Đình Trầm sẽ không, Đường Trung sống giống như cái tên của ông, Hoắc Đình Trầm hiểu rõ điều đó nhất.

 

Chỉ là ... dự định cho người con nuôi kia tiếp quản công việc, để Đường Trung về nhà hưởng phúc của Hoắc Đình Trầm đành phải đi đường vòng.

 

Hắn liếc nhìn giờ trên đồng hồ: "Hôm nay người đó cũng đến phỏng vấn." Hoắc Đình biết rõ vị lão nhân này, nói cái gì cũng là câu khẳng định.

 

Đường Trung cười nói: "Để đứa nhỏ đó thử xem, nếu không hài lòng, thiếu gia cũng không phải nể mặt tôi chọn nó."

 

——

 

Tất cả những người ở tầng dưới phỏng vấn trợ lý chủ tịch đều đến đông đủ, nửa tiếng này không ai lên tiếng cho đến khi một trợ lý bảo họ bấm số đi vào.

 

Bầu không khí lúc đầu rất tốt, nhưng một vài người đầu tiên bước vào đã nhanh chóng bước ra ngoài, cũng tạo thêm một chút lo lắng cho những người phỏng vấn khác.

 

Lúc này, trợ lý lại đi ra, gọi số của Đường Đường đang ngồi yên lặng trên sô pha đứng dậy. Cậu thật sự rất ưa nhìn, bình tĩnh bước ra khỏi phòng chờ, khi đi ngang qua trợ lý điều hành còn gật đầu cảm ơn, tâm trạng rất bình tĩnh tự tin.

 

Bước tới trước phòng họp dùng để phỏng vấn, cậu dừng lại gõ cửa.

 

"Vào đi."

 

Giọng nam phát ra từ trong phòng rất bình tĩnh, trầm thấp thu hút lại giỏi giang, làm người dễ dàng đoán được tính cách của người nói.

 

Đường Đường đẩy cửa đi vào, ánh mắt giao nhau với người đàn ông vừa ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ của nhau cả hai người có chút sững sờ, nhưng chỉ trong chốc lát đã trở về biểu cảm ban đầu.

 

Phòng họp không lớn, hồ sơ của họ để trên chiếc bàn màu đen, những người này đã vượt qua vòng phỏng vấn đầu tiên, hôm nay đến tiếp tục phỏng vấn một đối một với chủ tịch. Người đàn ông ngồi sau bàn, làm động tác mời ngồi với cậu.

 

Đường nét trên khuôn mặt sắc sảo nhưng lại có chút nghiêm nghị, thân hình săn chắc được bao bọc dưới chiếc áo sơ mi đen và quần âu, hormone huộc về đàn ông trưởng thành nhe nanh múa vuốt, không thể che giấu được.

 

Khi Đường Đường vui vẻ ngồi xuống, Hoắc Đình Trầm cũng kín đáo đánh giá cậu. Người thanh niên đi vào mặc một bộ âu phục màu đen trang trọng, nhưng bộ dáng này của cậu cũng dấy nên cám dỗ, ngũ quan thanh nhã, làm người cảm thấy thoải mái trong lòng, là loại vẻ ngoài rất có tính lừa gạt.

 

Lông mi Hoắc Đình Trầm run lên, cầm lấy bản sơ yếu lý lịch tương ứng trên bàn đọc kỹ: "Đường Đường, song bằng thạc sĩ của đại học Srent, làm trợ lý cho hiệu trưởng ở trường, cũng được công ty nổi tiếng nước ngoài nhận vào trong thời gian thực tập." Hắn đặt sơ yếu lý lịch xuống, đôi mắt đen láy nhìn người thanh niên điềm đạm trước mặt, cười thầm: “Bản sơ yếu lý lịch thật xuất sắc.”

 

Nụ cười trên môi Đường Đường rất khéo léo, nhưng cũng không bắt đầu tự hào khi được vị doanh nhân nổi tiếng này nhận ra, khiêm tốn lễ phép nói: “Chủ tịch quá khen rồi.”

 

Hoắc Đình Trầm hỏi cậu vài câu về ngành công nghệ thông tin, Đường Đường trả lời hoàn hảo, thậm chí có một số ý kiến ​​trùng khớp với Hoắc Đình Trầm khiến cho hai người tán gẫu một lúc, lúc kết thúc vậy mà do Đường Đường ngắt lời.

 

"Chủ tịch Hoắc, được trò chuyện với ngài là vinh dự của tôi," Đường Đường cười nhẹ: “Nhưng không còn sớm, phía sau tôi có một vài ứng viên đang chờ phỏng vấn của ngài.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc