Các giám đốc không để ý đến bầu không khí mập mờ giữa họ, chỉ có Nguyễn Nhạc Đồng luôn chú ý đến những người đàn ông này mới nhận thấy tình cảm chớm nở trong mắt họ.
Tay cầm bút của Nguyễn Nhạc Đồng khẽ run lên, không hiểu tại sao Đường Đường lại luôn gặp may mắn như vậy, thứ cậu ta cầu hoài không thấy, Đường Đường không tốn chút sức lực nào cũng lấy nó bỏ vào túi, ngay cả người theo đuổi cũng thuộc hàng xuất sắc nhất trong ngành.
Cậu ta cúi đầu, đầu bút cắm xuyên qua tờ giấy, sự ghen tuông khiến tội lỗi nở hoa trong lòng.
...…
Cuộc thương lượng này cuối cùng cũng kết thúc nhờ sự nhượng bộ của bên Thẩm, nhưng Đường Đường không thể vui được, cậu luôn cảm thấy ánh mắt cưng chiều của Thẩm Lan Phong khi đồng ý từ bỏ lợi nhuận giống như đang trêu chọc mình, vì vậy khi chủ tịch Thẩm đến bắt tay còn bị trợ lý Đường hung hăng lườm một cái.
Hắn cười khẽ, “Dữ thế...”
Đường Đường lười trả lời, cậu rụt người lại, muốn rút tay ra, nhưng lại bị con người không biết xấu hổ này giữ chặt, nhân cơ hội vuốt ve da thịt cậu.
Có rất đông khán giả, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào, Đường Đường còn chưa kịp nói gì, lúc này, người đàn ông đột nhiên tiến lại gần, mùi nước hoa nam nhàn nhạt xộc vào mũi.
Đường Đường cứng đờ, Thẩm Lan Phong ở quá gần, môi gần như áp vào tai cậu, hơi thở nóng rực phun ra, người đàn ông nói với giọng trầm khàn nhưng vẫn vô cùng lưu luyến --
“Bé cưng, hẹn gặp lại lần sau.”
Đến lượt Lâm Thanh Tễ, người đàn ông hiền lành này lúc bắt tay còn bóp lấy tay cậu một chút, Đường Đường đứng tại chỗ như bị sét đánh. Không biết đại khoa học gia Lâm học cái chiêu câu dẫn bò lên giường người khác này ở đâu.
"Trợ lý Đường, sau này xin được chỉ giáo." Người đàn ông cười nhẹ.
Câu hẹn gặp lại với xin chỉ giáo làm trợ lý Đường nổi hết da gà, ậm ừ chiếu lệ vào câu rồi nhanh chóng chuồn đi.
Chạy ngay đi trước khi mọi chuyện dần tồi tệ hơn.
Trở lại văn phòng quen thuộc, Hoắc Đình Trầm lại gọi video đến, Đường Đường tội lỗi không giải thích được nhưng không dám cúp điện thoại, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời.
Lúc này đã là đêm khuya ở nước X. Hoắc Đình Trầm thay áo choàng tắm ngồi trên ghế sô pha, tóc còn nhỏ nước, nét mặt sắc bén được ánh đèn mờ làm dịu đi, khiến hắn nhu hòa hơn.
"Ăn xong chưa?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông phát ra từ video.
Đường Đường khựng lại một chut, cậu vốn nghĩ rằng người đàn ông trước tiên sẽ hỏi về sự hợp tác của phòng thí nghiệm Beren ... Cậu bận rộn cả buổi chiều, thực sự chưa ăn gì.
Chưa kể... còn chưa nói đến việc hao tốn bao nhiêu sức lực, mặt Đường Đường hơi đỏ, ngón chân chột dạ cũng cong lên.
“Chưa ... vẫn chưa. ”
Hoắc Đình Trầm nói: “Tôi nhớ chú Trung nói hồi còn đi học em bị đau dạ dày, nhớ ăn đúng giờ, đừng đợi đến lúc nghiêm trọng rồi mới chú ý, còn...”
Đường Đường nghe người nọ dặn phải ngủ và ăn cơm đúng giờ, chợt nhớ tới lúc Hoắc Đình Trầm ở đây ngày nào cũng phải ép cậu uống một bát canh, lúc bận việc cũng phải giám sát việc ăn uống của cậu. Lúc trước không biết tại sao, nhưng bây giờ khi hiểu ra, khuôn mặt của cậu càng nóng hơn, ánh hoàng hôn lộng lẫy lan cả ra cổ, và người đàn ông đang nói chuyện đột nhiên dừng lại.
Đường Đường tò mò nhìn qua.
Người đàn ông trong video bật cười, âm thanh dễ nghe làm lỗ tai phát ngứa: “Đừng tham ăn, những món ăn vặt trong ngăn kéo văn phòng đó ăn cơm xong mới được ăn nghe chưa.”
Trợ lý Đường đại sát tứ phương bàn đàm phán mặt đỏ phừng phừng.
...…
Đường Đường bị Hoắc Đình Trầm trêu chọc đến đỏ cả mặt, nhịn không được bắt đầu giận lẫy, Hoắc Đình Trầm mới cười cười cúp điện thoại. Video vừa cúp, Đường Đường liền ném điện thoại đi như bị phỏng, che mặt xấu hổ và tức giận, vành tai lộ ra vẫn đỏ bừng diễm lệ.
Cậu cố gắng hết sức để làm dịu đi những cảm xúc xa lạ, chợt thấy tiếng cửa văn phòng bị gõ.
“Vào đi.”
Đường Đường thở ra một hơi, buông bàn tay đang che mặt, dần dần lấy lại bình tĩnh.
Cửa phòng làm việc mở ra, Nguyễn Nhạc Đồng bước vào, cậu ta nhìn Đường Đường ngồi sau bàn làm việc, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, tiến lại một bước, lẩm bẩm nói.
“Anh ơi......”
Đường Đường ớn lạnh trong bụng, ngoài mặt giả vờ kinh ngạc nhìn Nguyễn Nhạc Đồng, lặp lại: "Anh?" Nguyễn Nhạc Đồng vẫn nhìn cậu với loại ánh mắt thấp thỏm bất an, muốn vào nhưng không dám vào: "Anh... anh, em là ŧıểυ Nhuyễn đây." Đôi mắt đẹp của cậu ta ầng ậng nước “Khi anh được nhận nuôi, anh đã đồng ý quay lại gặp em, em đợi anh rất lâu, rồi ... Sau đó, em được cha mẹ hiện tại nhận nuôi, cũng trở về cô nhi viện,nhưng... ”
Nguyễn Nhạc Đồng run rẩy lông mi, khóc như lê hoa đái vũ, càng đẹp và yếu đuối như búp bê sứ: “Nhưng anh ơi ... sao em vẫn không đợi anh.”