Trở Lại Kiếp Này, Gia Tài Thuộc Về Ta
Chương 117 - Chương 117
Màu nền
Màu tối
Mặc định
Xám nhạt
Xanh nhạt
Xanh đậm
Vàng nhạt
Màu sepia
Vàng đậm
Vàng ố
Font chữ:
Palatino Linotype
Bookerly
Segoe UI
Patrick Hand
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
Chiều cao dòng:
100
120
140
160
180
200
Kích cỡ chữ:
Cố Dục Hàn cụp đôi mắt xinh đẹp, an tĩnh nhìn Hà Loan Loan. Anh rất thích cô, cũng hoàn toàn tin tưởng cô. Cho dù cô làm chuyện gì, anh vẫn luôn ủng hộ cô. Cho dù anh có biết cách làm của cô bất đồng với những nguyên tắc của anh. Nhưng chỉ cần cô có thể vui vẻ, anh cũng nguyện ý. “Em cứ việc làm đi, anh không có ý kiến.” Anh hôn một cái lên vầng trán của cô. Khóe môi Hà Loan Loan lộ ra nụ cười tươi rói: “Được.” Thời tiết càng ngày càng lạnh, trạm trú quân bên này đã đón vài trận tuyết, ai nấy đều không muốn ra ngoài. Bộ đội hằng ngày phải tham gia huấn luyện nhưng thân nhân của bọn họ, đặc biệt là trẻ nhỏ đều tận lực trốn trong nhà. Số thuốc dán trị phong thấp Hà Loan Loan điều chế cho đoàn trưởng Hạ, anh ấy chỉ mới dùng hai lần đã thấy hiệu quả, trước đây mỗi lần cơn đau phát tác là một đêm anh ấy phải tỉnh giấc rất nhiều lần, sau khi sử dụng thuốc là có thể ngủ một mạch đến hừng đông. Anh ấy đề cử loại thuốc dán này với các đồng chí mắc bệnh phong thấp, vì thế càng ngày càng có nhiều người tới mua thuốc dán của Hà Loan Loan. Không ít người sau khi mua xong lại tiếp tục mua thêm gửi về nhà cho thân nhân. Hà Loan Loan nhờ vào việc bán thuốc dán này, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã kiếm được hơn hai trăm đồng. Cứ cách một tuần là cô phải đi một chuyến lên thành phố. Phải ra vẻ đi mua dược liệu, sau khi mua về vẫn phải chừa lại một phần để điều chế trong nhà, không thể mang toàn bộ vào không gian được. Thứ bảy, ngày nắng gắt, từ sáng sớm Hà Loan Loan đã rời giường dùng bữa, sau đó ăn mặc chỉnh tề muốn đi ra cửa. Hà Linh Linh rửa bát xong cũng nhanh chóng chạy theo: “Loan Loan, hôm nay tôi cũng muốn cùng cô lên thành phố.” Hạ Quân nhíu mày: “Cô vào thành phố làm gì? Loan Loan cần đi mua dược liệu.” Hà Linh Linh cười nói: “Con muốn mua một ít len sợi, làm hai chiếc mũ cho Chính Chính và Phỉ Phỉ.” Hạ Quân không tiếp tục cản cô ta. Chỉ có một chiếc xe chuyên chạy vào thành phố, Hà Loan Loan lên xe, trực tiếp ra băng ghế sau cùng ngồi, không thèm để ý Hà Linh Linh. Mà Hà Linh Linh lại liếc nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười, nắm chặt dây ba lô. Mấy ngày trước, Trần Thúy Hoa đã ra ngoài, lấy danh nghĩa về quê thăm người thân. Mà tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc trong ngày hôm nay. Sau này cô ta sẽ không phải lo sợ chân tướng bị vạch trần, thân phận bị phanh phui nữa! Chiếc xe thong thả lăn bánh, tuyết trắng che trời lấp đất, lấp lánh dưới ánh mặt trời, bình thường chỉ đi mất một tiếng đồng hồ nhưng hôm nay lại tốn hết hai tiếng. Mà lúc này cũng đã tới giờ dùng cơm trưa. Tài xế Tiểu Vương nói với mọi người: “Thời tiết này không tốt, mọi người phải nhanh chóng quay lại, nếu không chiều về muộn, trời sập tối sẽ dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Mọi người trên xe đều đồng ý, nhanh chóng phân công nhau đi mua những thứ cần dùng. Vì thời tiết quá mức lạnh giá mà không ít cửa hàng đã đóng cửa. Hà Linh Linh chạy đuổi theo: “Loan Loan, trời lạnh quá, chúng ta đi ăn một chén miến cải trắng cho ấm người đi!” Hà Loan Loan quay đầu yên lặng nhìn cô ta, sau đó cũng cười nói: “Được thôi.” Hai người hiếm khi cùng nhau ra quán ăn cơm, Hà Linh Linh nghĩ chắc là do trời quá lạnh nên Hà Loan Loan mới đồng ý dứt khoát như vậy. Hai bát miến cải trắng nóng hôi hổi rất nhanh đã ra lò. Hà Linh Linh chủ động đi lấy món: “Loan Loan, cô ngồi đi, trời lạnh quá, để tôi đi lấy thức ăn!” Cô ta lướt qua Hà Loan Loan, mà Hà Loan Loan cũng chỉ khẽ mỉm cười. Miến đã được bưng lên, Hà Linh Linh đẩy một phần trong đó cho Hà Loan Loan: “Bát này nhiều miến, cô ăn đi.” Hà Loan Loan gật đầu: “Được.” Bỗng nhiên, có người kêu lên: “Ai vứt tiền ở đây vậy?” Hà Linh Linh theo bản năng quay đầu lại. Số tiền đó là Hà Loan Loan mới ném ra, ngẫu nhiên bị người ta phát hiện, cũng không ai biết là của ai. Nhưng Hà Linh Linh lại nói: “Có thể là tôi làm rơi! Vừa nãy tôi qua đó lấy miến, không để ý.” Người nhặt tiền nhìn cô ta chăm chăm nhưng cũng đưa lại số tiền đó cho Hà Linh Linh. Trong lòng Hà Linh Linh thấp thỏm nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nhét số tiền kia vào túi. Có lẽ là vì số tiền đó mà cô ta không nhận ra bát miến trước mặt đã có sự khác biệt. Ăn xong bát miến, cả hai người đều cảm thấy toàn thân ấm lên. Hà Loan Loan lập tức muốn đến tiệm dược liệu mua đồ, Hà Linh Linh lại nói cô ta muốn tới hàng len sợi. Hướng đi của hai người vốn dĩ trái ngược nhau nhưng Hà Loan Loan lại luôn cảm thấy hình như có ai đó đi theo sau lưng mình. Lúc cô quay đầu lại thì người nọ lập tức tránh đi. Hà Loan Loan chớp mắt, bước chân vào tiệm dược liệu.
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh