Trò Chơi Xâm Lấn Hiện Thực

Chương 43: 19 cuộc gọi nhỡ

Trước Sau

break

Thù Đồ đã nhìn lâu rồi: “Không được, khói và biển lửa làm tầm nhìn tôi bị cản trở, tôi không thể nhìn thấy chuột chúa.”

Ngu Du: “Nếu tôi tìm được chuột chúa, làm cho nó choáng, hai cậu mất bao lâu để giết nó?”

Phong Nhiên thận trọng nói: “Lý thuyết thì mấy thứ ô nhiễm cấp thấp này không quá cấp trung, tôi cũng không biết phòng thủ chuột chúa thế nào, ước tính khoảng 5-10 giây.”

Thù Đồ chỉ nói một câu: “Tôi sẽ cố hết sức.”

Ngu Du suy nghĩ một lúc: “Tớ sẽ gọi mưa, cậu nhân lúc đó làm ướt mình.”

Phong Nhiên tự tin vung tay: “Không cần, lửa nhỏ thế này không thể làm tớ bị thương.”

Ngu Du: “... Tớ sẽ cho sói đến gây rối tầm nhìn của chúng, cậu nhân cơ hội lén lút tiến tới, tìm chuột chúa, sau đó lập tức ném cái này lên.”

Đó là một quả cầu ánh sáng nhỏ của thuật chiếu sáng, nhỏ bé yếu ớt, vô hại.

Phong Nhiên mắt sáng lên, nhét chặt quả cầu ánh sáng vào trong lòng: “Không vấn đề.”

Thù Đồ đã lên dây cung, im lặng.

Ngu Du vỗ vỗ lên lưng Ban Ban, thì thầm với nó: “Đợi mưa rơi xuống, nhóc lập tức chở chị lên đó.”

Dưới lòng đường hầm không phải toàn bộ đều được xây dựng nhân tạo, mà còn xen lẫn một phần lớn là các hang động tự nhiên, địa hình khá gồ ghề.

Bên cạnh vách đá, đúng chỗ có một mảng mặt phẳng rất nhỏ, đủ cho một người đứng, khoảng cách từ mặt đất lên hơn hai mét.

Không tính là quá cao, Ban Ban nhảy lên được.

Cái này phải nói tới khả năng nhảy bật của hổ.

Có thể vì bản tính dũng mãnh và lanh lợi, dù sao thì Ban Ban suốt quãng đường cũng chẳng hề ngoan ngoãn.

Đi một lúc thì chạy lên, chạy rồi nhảy bật lên, nhảy cao cực kỳ, hoàn toàn quên mất trên lưng còn có người.

Nó nhảy hết sức, còn Ngu Du thì khá vất vả.

Dù con mèo lớn mỗi lần tiếp đất đều rất nhẹ nhàng, không có phản lực gì, thậm chí chân nó không phát ra tiếng động, nhưng tim cô vẫn đập nhanh.

Cô không còn tin lời đồn hổ không leo cây nữa.

Nó linh hoạt quá! (rung động)

Thân hình to lớn vậy mà lại nhanh nhẹn dẻo dai.

Tóm lại, Ngu Du bị ép phải nhận ra khả năng của nó, lúc này đúng lúc phát huy tác dụng.

Đáng tiếc, con mèo lớn khinh bỉ quay đầu, không để ý đến Ngu Du.

Ngu Du chấp nhận số phận nhìn về phía Thù Đồ.

Thù Đồ vuốt ve đầu con mèo một hồi mới dỗ dành được nó.

Ban Ban mới miễn cưỡng kêu lên một tiếng.

Ngu Du rất ghen tỵ, hiệp sĩ có kỹ năng bị động “Thân thiện với động vật” còn pháp sư thì không.

Phong Nhiên cũng khá ghen tỵ, tiếc là du đãng giả không thể kết nối với động vật.

Kế hoạch của Ngu Du khá đơn giản, là du đãng giả đi tiếp cận boss, pháp sư đứng trên cao hỗ trợ khống chế, sau đó du đãng giả và hiệp sĩ hai chức nghiệp có tính công kích cao nhanh chóng tiêu diệt boss.

Khác với các trò chơi trước đây, boss trong game này không có lượng máu quá khủng khiếp, mà thường dựa vào bầy đàn để bảo vệ, rất ranh mãnh.

Chiến thuật rất đơn giản, chuột cũng không thông minh lắm, Ngu Du nói xong mọi người đều hiểu.

Hiểu rồi thì tấn công thôi.

【Gọi mưa.】

Ngọn lửa dần yếu đi, khói vẫn còn lượn lờ.

Phong Nhiên không biết đã biến mất lúc nào.

Ban Ban im lặng bật nhảy, như gắn lò xo, Ngu Du chớp mắt đã được đưa lên cao.

Cô đã chuẩn bị sẵn tư thế, đồng thời lợi dụng đà mà đáp xuống.

Khiên lực trường còn sót lại trên người vỡ vụn theo tiếng động.

Ngu Du bình an vô sự đáp trên bục, tránh được sự cản trở của khói, nhìn về phía bầy chuột.

Đông như mắc cửi, bầy chuột san sát khiến Ngu Du nhăn mày.

Lúc này cô mới nhớ ra Thù Đồ vẫn đứng tại chỗ… Khụ, Ban Ban sẽ bảo vệ chủ nhân mà.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc