Trò Chơi Xâm Lấn Hiện Thực

Chương 42: 19 cuộc gọi nhỡ

Trước Sau

break

Phong Nhiên nhìn vết máu chuột trên dao găm, đầy vẻ khinh bỉ: “Như thế này không được, tới cuối ngay cả tôi cũng sẽ không còn thể lực.”

Thù Đồ: “Tôi có túi ngủ.”

“Cậu định ngủ trong cống sao?!!”

Thù Đồ bị cô ấy la khiến đứng im, nhìn Phong Nhiên mà không nói gì.

Sao NPC này cũng yếu đuối như Tiểu Du vậy?

Cô ấy là pháp sư, cô cũng vậy sao?

Phong Nhiên hùng hồn nhìn lại

Ngu Du cắn cằm suy nghĩ: “Phải dùng cách khác thôi.”

Rất nhanh, họ lại gặp một đàn chuột nữa.

Ngu Du suy nghĩ một lát: “Tôi mang theo dầu hỏa.”

“Chơi lửa dưới lòng đất, cậu không sợ chúng ta bị khói ám chết sao?” Phong Nhiên liền nói.

“Tôi có thuật gió lốc.”

Còn là thuấn phát

Thù Đồ lập tức nói: “Có thể thử, tôi cũng mua dầu hỏa rồi.”

Lúc này tinh thần lực của Ngu Du cũng đã phục hồi kha khá, niệm một câu thần chú khó nhớ.

【Phép trơn trượt.】

Lượng dầu hỏa nhỏ của cô được tiêu hao, một lớp dầu xanh mượt trải ra khu vực hình quạt phía trước.

【Ma thuật lửa.】

Lửa bùng cháy lên.

【Thuật gió lốc.】

Ngu Du khoanh tay nói: “Vẫn khá hữu dụng.”

Sau khi cháy xong, Ngu Du dùng “Gọi mưa” rồi thổi Thuật gió lốc.

Ma thuật lửa và Phép trơn trượt đều là ma pháp, tạo ra khói dường như tan trong nước, dễ dàng bị mưa hấp thụ, họ tiếp tục đi.

Họ cứ thế vừa diệt vừa đi, đến khi nhận ra thì đã đến cuối đường hầm.

Hai vệ binh áo giáp bạc đứng trước cánh cửa: “Đến đây dừng lại.”

Ngu Du bước lên một bước: “Tôi là pháp sư học viện, nhận nhiệm vụ dọn sạch chuột ở đường hầm ngầm...”

Nhìn thấy áo choàng pháp thuật của cô, vệ binh nói: “Các cô đợi chút, tôi đi báo cáo.”

Ngu Du lắc tay: “Không cần, chúng tôi không lên trên, chúng tôi về nộp nhiệm vụ.”

Cô nói, rồi cưỡi trên lưng con hổ đi chầm chậm.

Hai người còn lại lập tức theo sau.

Vệ binh: “…”

Lẽ ra phải quay về, nhưng Ngu Du đi vừa đi vừa luyện tập dưới cơn gió mưa, tăng kinh nghiệm.

“Nhiều chuột thế, chẳng có con chuột chúa nào à?”

“Quá thuận lợi rồi.” Ngu Du nói: “Một con chuột có mỗi tí kinh nghiệm, chẳng chẳng bõ gì cả.”

Phong Nhiên đột ngột dừng lại: “Im lặng.”

Trong đội cô ấy là người có giác quan nhạy bén nhất, điểm cảm nhận lên tới 9, tầm cảm nhận xa nhất.

Cô ấy nghe thấy tiếng rì rầm rì rầm, giống như…

Ngu Du nhỏ giọng ngâm nga.

Thuật trơn trượt được chuẩn bị trước.

Thù Đồ rất ăn ý, lập tức rải dầu hỏa, chớp mắt đã rải ra mấy mét.

Phong Nhiên định nói Ngu Du miệng như quạ đen, quay đầu lại đã thấy biểu cảm bình tĩnh nhưng lại âm thầm phấn khích của họ.

Phong Nhiên: “…”

Kẻ ngoài cuộc điên cuồng thật không sai.

Cô ấy đành rút dao găm, đứng bên cạnh Ngu Du: “Mấy thứ này rất kém chất lượng, thường bị ô nhiễm, dễ biến dị, các cậu phải cẩn thận, đừng để bị chạm phải, nếu không sẽ rất phiền toái.”

Lúc này, Thù Đồ đã lui lại, cô ấy nhíu mày: “Tôi nhìn thấy rồi.”

Kỹ năng bị động “Mắt ưng”.

Số lượng chuột lần này có vẻ nhiều hơn tổng số chuột bọn họ từng giết trước đó, rắc rối rồi.

Ngu Du: “Phong Nhiên, chuẩn bị sẵn sàng, nếu chúng xông tới thì chúng ta quay lại tìm vệ binh cầu viện, tôi nghĩ khiêng của họ khá cứng.”

Phong Nhiên: “???”

Sao cô lại dễ dàng chùn bước như vậy?

Danh dự một pháp sư đâu rồi?

Ngu Du giọng điềm đạm: “Tôi ghét chuột.”

Thù Đồ gật đầu sâu sắc.

Ban đầu, lũ chuột quyết định xuyên qua biển lửa, thề sẽ khiến người loài người đẹp mặt.

Nhưng cùng với từng đợt tiên phong của lũ chuột chết, chúng thay đổi chiến thuật.

“Cái gì vậy?”

Phong Nhiên xiên một con chuột biến dị: “Nó còn biết đào đất, chẳng trách chúng nó lại có thể xâm nhập đường hầm ngầm.”

Cô mắng: “Đáng lẽ ra học viện phải tặng chúng một Thuật động đất.”

Ngu Du: “Chúng thông minh hơn rồi, chuột chúa đó…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc