Trò Chơi Xâm Lấn Hiện Thực

Chương 37: Tự tin, ung dung, kiêu ngạo

Trước Sau

break

Làm cái quái gì mà đi làm vào lúc này, cứ chạy tới chạy lui trong sương mù thì chỉ có chết sớm thôi.

Khi còn chưa biết gì thì Ngu Du không sợ, nhưng bây giờ thì...

Nhiệm vụ hàng đầu, chuyển nhà.

Cô bắt đầu suy nghĩ về mức độ an toàn của căn hộ thuê trước đây.

Vừa tra cứu thông tin trên mạng, cô vừa tải xuống danh sách “Vật tư cần thiết trong nhà”, bản danh sách này lan truyền rất rộng rãi trên mạng, nhưng ngoài một số ít người, đại đa số đều chỉ cười trừ rồi bỏ qua.

Khu chung cư đó rốt cuộc tại sao lại không có người ở?

Sau khi tra xong nguyên nhân, Ngu Du sững sờ.

Con người hiện đại thích nghi rất nhanh, nhưng...

Không có wifi thì đến chó còn không ở nổi.

Mà cái khu đó chính là kiểu bị bỏ hoang như thế.

Rõ ràng là nhà ven sông, nhưng vì từ trường có vấn đề, không có wifi cũng chẳng có sóng điện thoại, thử cách nào cũng không được, nên dần dần chẳng còn ai ở...

Nhưng Ngu Du nhớ rõ, lần trước cô dùng GPS đến đó vẫn rất bình thường, đâu có thấy tín hiệu yếu gì đâu.

Chẳng lẽ từ trường được cải thiện rồi, nhưng giới nhà giàu vẫn chưa biết?

Ngu Du bối rối, đầu óc như chìm trong sương mù.

Cô rốt cuộc nên chọn nơi đông người náo nhiệt, hay là chọn một chỗ kiên cố, vắng vẻ?

Nơi náo nhiệt cũng có lợi, nhỡ có chuyện gì xảy ra, còn hy vọng có người phát hiện và cứu cô.

Biết đâu lúc quan trọng, quái vật lại để mắt đến người khác trước? Đúng không nào?

Còn nếu ở một mình, có khi cô sẽ bị mắc kẹt luôn ở đó cũng nên.

Thế nhưng Ngu Du lại do dự mãi không thể quyết định nổi.

Cô biết rõ túi tiền của mình, chẳng thuê được chỗ nào ra hồn cả.

Nếu là ở ghép, thì người lẫn lộn tốt xấu, nhỡ đâu cô thuê phải nguyên căn toàn người từng tiếp xúc với quái vật thì sao?

Nếu ở tầng cao, đến lúc cần chạy thì chạy cũng không nổi.

Đúng là cô có thuộc tính “Vĩnh Ám”, nhưng thể chất và sức mạnh của cô rất kém, trong đời thực thì đâu có dùng được pháp thuật.

Trừ khi toàn là mấy con quái như Vương Nhụy, yếu đến mức ngay cả cửa sổ cũng không phá nổi, phí cả đống thanh sắt cô đóng vào.

Còn về khả năng được cứu, Ngu Du ngay lập tức nghĩ đến giọng nói mệt mỏi của chị gái trực điện thoại hôm đó.

Nếu đến cả họ cũng không còn sức để cứu người, thì còn ai có thể cứu cô được? Một người thuê nhà xa lạ tình cờ gặp à?

Hơn nữa, bản thân Ngu Du cũng muốn biết vì sao Vương Nhụy lại phải lặn lội ngàn dặm đến tìm mình.

Trên dưới nhà cô ta nhiều người như thế không chọn, tại sao phải trèo non lội suối tìm đến tận đây, chắc chân đi dọc đường cũng sắp mài rách luôn rồi?

Chẳng lẽ vì ý chí tinh thần cô ta mạnh mẽ? Ha ha…

Ngu Du ngẩn người một chút: “Vẫn là phải chuyển nhà thôi.”

Đã tự thuyết phục bản thân, Ngu Du chấp nhận chuyện chuyển đi.

Bây giờ chỉ còn lại hai vấn đề cuối: Thứ nhất là nơi đó từng có người chết, Ngu Du cần dò xét tình hình, lỡ đâu lại là tự dâng dê vào miệng cọp; thứ hai là liệu Vương Nhụy có tìm được chỗ ở mới của mình không.

Vì vậy, Ngu Du quyết định tối nay sẽ mang theo quần áo đến nhà mới ngủ một đêm, mọi chuyện rồi sẽ rõ ràng.

Nơi đó không có ai ở, nhưng nhà cửa thì kiên cố hơn chỗ hiện tại rất nhiều.

Cửa sổ đều là khung sắt chống trộm, cửa chính là cửa sắt hai lớp, chủ cũ có vẻ khá nhát gan.

Phía trước và sau nhà đều có khoảng đất trống, được vây quanh bởi hàng rào sắt thấp, xem như là một cái sân nhỏ.

Xét về độ kiên cố, dẫu sao cũng tốt hơn căn nhà mục nát với cửa gỗ này nhiều.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc