Cổ tay trắng muốt của cô đeo một chiếc vòng tay chơi game, hai luồng ánh sáng xanh đậm quấn quanh lặng lẽ không một tiếng động.
Sương mù dày đặc chẳng biết từ khi nào đã lan tràn khắp nơi, dán sát vào cửa sổ, như đang âm thầm rình rập điều gì đó.
Có tiếng động gì đó…
Ngu Du vốn đang ở tiệm quyển trục trò chuyện với chủ tiệm, đột nhiên thấy đau đầu, mà còn ngày càng dữ dội.
Cô buộc phải tạm thời đăng xuất khỏi game để xem bản thân bị làm sao.
Vừa mở mắt ra, Ngu Du liền nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Thật ra, gần đây thính lực của cô ngày càng tốt lên.
“… Xẹt… Xẹt.”
Có thứ gì đó đang trườn qua, đang dán sát vào cửa phòng cô, tay nắm cửa thậm chí còn khẽ rung lên.
Ngu Du: “…”
May mà cô có thói quen khóa cửa.
Từ sau khi sương mù ban đêm bắt đầu xuất hiện, Ngu Du chưa từng tắt đèn, vì thế trong phòng lúc này sáng như ban ngày.
Cô bất giác nhìn về phía cửa sổ.
Sương mù bên ngoài lần này còn gần hơn các lần trước, gần như dán hẳn lên cửa kính, cuộn trào mãnh liệt như muốn xuyên qua lớp ánh sáng ngăn cản, bao trùm lấy Ngu Du.
“Ngu… Du…”
Một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa.
Giọng này, Ngu Du vừa nghe qua hôm nay.
Giọng nói rất nhỏ, rất nhẹ: “Tôi biết cô tỉnh rồi…”
“Cho tôi vào đi…”
“Cho tôi vào đi…”
Ngu Du hít sâu một hơi.
Đúng là không nên ham chút tiền làm thêm.
Cô nhanh chóng ngồi dậy, bắt đầu kéo bàn ra chắn cửa.
Cô không cố gắng giữ im lặng, vì điều đó ngoài việc tự hù dọa bản thân thì chẳng có ích gì.
Nếu thứ ngoài kia có thể vào được, dù có nghe thấy động tĩnh hay không, nó cũng sẽ vào.
Nếu không vào được, dù cô có gây bao nhiêu tiếng động, nó cũng không vào nổi.
Tất nhiên, cũng có thể nó cần chút thời gian và sức lực mới vào được… đó chính là điều Ngu Du đang tính đến.
Bàn, giường, ghế.
Cô không quên chiếc cửa sổ mong manh kia, liền lần mò dưới gầm giường lôi ra hộp dụng cụ, tiện tay dùng mấy thanh sắt còn dư trước đó đóng chặt lại.
Lần này, thứ bên ngoài dường như cũng nhớ ra cửa sổ còn yếu hơn cả cửa gỗ, liền bất ngờ lao vào.
Đó là một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nửa khuôn mặt đã thối rữa, nửa còn lại quái dị, đường vân gỗ thay thế kết cấu da thịt con người, đôi mắt đục ngầu trắng bệch.
Ngu Du đang đóng đinh, đúng lúc đó ngẩng lên, đối mặt qua lớp kính cửa sổ với thứ đó.
Cô lập tức đập trúng ngón tay mình, đau nhói tận tim gan.
“Ngu Du…” Thứ đó dường như rất vui mừng: “Tôi biết cô sẽ cứu tôi mà…”
Ngu Du đều đều đóng đinh: “Hôm nay sao cô không đi làm?”
Cơ thể của Vương Nhụy dường như đã thay đổi kết cấu, cổ thì dài ngoằng, còn thân mình thì ẩn hoàn toàn bên dưới cửa sổ, Ngu Du chỉ thấy vai cô ta đầy máu, chẳng thể phân biệt rốt cuộc đã thành ra cái dạng gì.
Phải nói thật, bây giờ trông cô ta đúng là rất ô nhiễm thị giác.
Ngu Du vẫn đều đều đóng đinh, miệng còn tiếp tục hỏi, “Lão Lý hôm nay bảo tôi đi tìm cô, nói cô không đi làm, định trừ lương cô đó…”
Vương Nhụy dường như ngẩn người ra một lúc lâu: “… Trừ, trừ thì trừ thôi.”
Cô ta ghé sát mặt hơn nữa, như thể bị mê hoặc mà nhìn chằm chằm vào mặt của Ngu Du: “Cậu sẽ giúp tôi chứ? Ngu Du?”
“Cô nói thử xem.”
Ngu Du đã đóng đến cái đinh thứ tư.
Cô thật sự đã dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình rồi.
“Cùng tôi… Hợp làm một thể…” Cô ta mê mẩn nhìn khuôn mặt Ngu Du: “Chủ tín ngưỡng của tôi… Vị chủ vĩ đại của tôi…”