Trò Chơi Xâm Lấn Hiện Thực

Chương 13: Đội tuần tra mất tích

Trước Sau

break

Mưa rơi rả rích, con mèo lớn vẫn không ngừng chạy băng băng, bàn chân to lớn của nó rơi xuống nền đất ẩm, đặc biệt tránh xa các vũng nước. Thù Đồ đã xuống khỏi cây từ lâu, không biết đã đi đâu.

Thật ra Ngu Du chỉ còn một điểm tinh thần lực nhưng cô vẫn rất nghiêm túc nằm trên lưng mèo lớn, tay đang làm tư thế gì đó, giống như trong tay đang nắm một pháp thuật đang vận sức chờ phát động.

Hai chiến binh gần bị điện giật vẫn đứng im tại chỗ, cung tiễn thủ thì chậm hơn vài nhịp, lại thêm mưa phùn dày đặc, lá rừng rậm rạp, dây cung đã kéo vài lần nhưng vẫn bị thả lỏng.

Cô ta đứng ngoài màn mưa, sợ dây cung bị ướt.

Còn về phần pháp sư, cô ta chậm nhất, không có chiến sĩ đưa theo nên lúc này mới chậm chạp muộn.

Thế là họ chỉ biết nhìn Ngu Du cưỡi mèo sĩ biến mất trong tầm mắt.

“Hú vía.”

Ngu Du lúc này mới rảnh rỗi sờ sờ mèo lớn, nhéo mặt nó, lông xù xù, dính mưa nên trông gầy hẳn.

“Ngao…” Mèo lớn gầm khẽ.

Ngu Du thu tay lại, nhìn quanh.

Thù Đồ đâu rồi?

“Tiểu Du?”

Giọng nói đột ngột vang lên từ trên đầu, suýt nữa thì cô đã đáp lại.

Cô ấy cố gắng kiềm chế thôi thúc muốn ngẩng đầu lên, tiếp tục nằm trên lưng con mèo lớn: “Chúng ta đâu có quen thân đến mức đó?”

Thù Đồ không nói, lát sau, mèo lớn dừng lại, Ngu Du chậm rãi nhảy xuống.

Ghen tị quá, hiệp sĩ còn có thể nuôi mèo lớn.

Thù Đồ nửa tựa vào cây, một tay xoa đầu hổ, giọng nói không biết tại sao lại trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Cô định làm gì tiếp theo?”

Ngu Du: “Về thành báo quan chứ còn làm gì nữa?”

Thù Đồ: “Nếu tìm thêm vài đồng đội nữa, biết đâu lại có thể giết đám quái hình người đó.”

Cô ấy trông rất chân thành” “Tôi biết vài người chơi khá giỏi nhưng không có pháp sư.”

Giọng của Ngu Du không tự chủ được mà lạnh xuống: “… Không cần, pháp sư kia đã đạt tới trình độ cấp 1 rồi, pháp thuật phong phú hơn tôi nhiều, nếu không phải là chiến đấu truy kích, dưới sự bảo vệ của đồng đội, dù chúng ta tìm thêm mười người cũng vô ích.”

“Hơn nữa, chúng ta còn chưa chạm trán thật sự, ngay cả du đãng giả tốc độ nhanh nhất cũng chưa kịp chạm đến chúng ta.” Ngu Du nói: “Chức nghiệp tập sự chưa chắc đã chống đỡ được chức nghiệp giả sơ cấp.”

Thù Đồ bất đắc dĩ: “Được rồi, nghe cô.”

Ngu Du: “…” Đừng có nhìn tôi với vẻ mặt đó, phiền chết đi được.

Biết thế đã không ham nhiệm vụ mà đi với Thù Đồ rồi.

“Tốc độ của cô quá chậm, tôi để Ban Ban chở cô.”

Ngu Du định từ chối, lại nghe cô ấy nói: “Quái game này thông minh, nếu chúng ta không nhanh chân thì e rằng bọn chúng sẽ rời đi.”

Nghe vậy, cô lập tức leo lên lưng hổ, kéo mũ trùm, “Vậy thì nhanh lên chút.”

Thù Đồ nhìn bóng dáng cô, như có điều suy nghĩ,

Có vẻ cô đã cộng điểm nhanh nhẹn.

Không bị Ngu Du kéo chân, tốc độ quay về nhanh hơn lúc đi một nửa.

Ban Ban rất dễ thương, không cảm thấy mệt chút nào.

Giờ Ngu Du mới để ý, con mèo lớn này hình như to hơn ngoài đời thật vài vòng, đứng lên chắc cao hơn cả cô.

Tới cổng thành, người gác cửa vẫn là vệ binh lần trước, anh ta nghiêm túc đứng ra: “Vào thành không được thả thú cưỡi!”

Ngu Du vẫy tay: “Tôi phát hiện NPC hình người… À không, tìm được một đám chức nghiệp giả có ý đồ xấu!”

Vệ binh ngẩn người: “Hả?”

Ngu Du nhảy xuống hổ, “Nhanh nhanh, dẫn anh đi bắt!”

Vệ binh vẫn ngơ ngác, đến khi anh ta phản ứng lại thì đã đứng trước mặt đội trưởng của mình cùng với Ngu Du.

Anh ta lúng túng nói: “Ngu… Tiểu thư nói cô ấy thấy có kẻ khả nghi.”

Phu nhân Kaya cũng đang đau đầu, cô ấy chỉ là quan nhỏ, không mời nổi đám ông lớn trong học viện, gần đây khóe miệng còn nổi cả mụn nhiệt.

“Hả? Ở đâu? Dẫn người đi xem thử chưa?”

Cô ấy quay lại, giọng dịu đi: “Pháp sư? Cảm ơn lần trước còn phải cảm ơn ngươi đã giúp đỡ.”

“Không có gì, tôi chỉ thấy bốn người, bốn chức nghiệp, không nhanh tôi sợ họ di dời trận địa…” Ngu Du vội nói.

Kaya không có vẻ gì là gấp gáp: “Ở đâu?”

“Khu rừng sau bãi đá, có một khe nứt lớn…” Ngu Du cố gắng miêu tả lại.

Kaya sững người, “Lại là vực nứt? Quả nhiên là do hắn, cái đám pháp hoàn kia chỉ giỏi kiếm chuyện cho ta làm, thuộc hạ của ta mất tích mà bọn họ cũng mặc kệ không thèm để ý…”

Cô ấy lầm bầm oán trách một tràng, Ngu Du nghe không hiểu nhưng vẫn ghi nhớ.

Kaya xách kiếm hấp tấp xông ra ngoài.

Ngu Du vội đuổi theo, cái game này thật là,NPC sao cứ hay nuốt nhiệm vụ vậy chứ!!!

Chậm chút nữa là cô không theo kịp, thấy họ không biết lôi đâu ra cả đàn ngựa mặc giáp đen, Ngu Du sốt ruột đến mức nhảy cẫng.

Vệ binh còn nhớ cô, tiện tay phân cho cô một con ngựa: “Cô dẫn đường.”

Ngu Du leo lên, sau đó cô mới phát hiện mình không biết cưỡi ngựa.

Kệ, chắc cũng giống cưỡi hổ thôi. Ngu Du lấy dũng khí, học theo bọn họ vỗ mông ngựa: “Đi!”

Thù Đồ im lặng cưỡi Ban Ban theo sau.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Ngu Du thì không thể nói là tuyệt vời vô song, chỉ có thể nói là đến chó nhìn còn chê.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã trở lại khu rừng.

“Hồi nãy ở đây, có tên du đãng giả đuổi theo chúng tôi.”

Có vệ binh nhặt được mũi tên rơi dưới đất trình lên.

Ngu Du dẫn họ tới vách đá, vài vệ binh mặc giáp da nhảy qua như khỉ.

“Đội trưởng, chạy mất rồi.”

Ngu Du: “…” Vãi thật, chạy thật à?

Kaya: “Tìm, chắc chắn bọn chúng chưa thể chạy xa.”

Cô ấy dịu dàng nhìn Ngu Du: “Bọn họ có pháp sư không?”

“Có.”

“Vậy phải phiền ngươi dùng Dò tìm ma pháp rồi.” Kaya nói, “Yên tâm, lần này ta sẽ xin thưởng cho ngươi, đám người học viện kia rất tốt với pháp sư.”

Ngu Du chỉ đợi câu này: “Yên tâm đi đội trưởng, tôi nhất định sẽ làm hết sức.”

Đi ngang qua nơi trú quân, Ngu Du thấy đống chai chai lọ lọ, vũ khí, thùng đồ, túi ngủ chưa kịp mang đi…

Cầu mong vệ binh không tranh chiến lợi phẩm.jpg

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc