Trò Chơi Xâm Lấn Hiện Thực

Chương 12: Đội tuần tra mất tích

Trước Sau

break

“Thù Đồ.” Cô ấy tự giới thiệu: “Hiệp sĩ cấp 4.”

“Ngu, pháp sư cấp 4.”

Thù Đồ nhìn côchằm chằm.

Ngu Du đưa con dao nanh với bạc cho cô ấy: “Thù lao.”

Thù Đồ nhận lấy: “Đi theo tôi.”

Đi được một đoạn, Ngu Du có hơi bất ngờ, mình còn đang làm mưa làm gió trong thành mà Thù Đồ đã đi đến tận nơi xa như này rồi?

Đám người top đầu như bọn họ, hiện giờ đang làm cái gì vậy?

Đều đã vào game sao?

Bọn họ không phải là không lướt diễn đàn sao?

Tùng Thanh Thời là công hội mới nổi, bọn họ đều đã gia nhập hết rồi, với tầm nhìn của đám người kia, e là sẽ không bỏ qua《Vĩnh Ám》.

Ngu Du âm thầm cảnh giác, càng thêm gấp gáp muốn thăng cấp.

Dù lần này không cần tranh bảng danh vọng nữa thì cô cũng không muốn bị nhóm Thù Đồ bỏ lại quá xa.

Sau bãi đá là một khu rừng, ở giữa có một con đường quan đạo cũ nát, không biết dẫn đến đâu.

Cuối cùng Ngu Du không nhịn được nữa, kéo mũ trùm xuống hỏi: “Ở đây có quái gì?”

“Quỷ rừng.”

“Cái gì cơ?”

“Đánh không lại.” Thù Đồ nói thêm: “Từ giờ đừng nói nữa.”

Họ bước vào khu rừng.

Ngu Du thầm chửi, đánh không lại mà cô dám đến? Tôi tin cô mới lạ ấy.

Thù Đồ là người chơi danh vọng, xếp hạng rất cao, nếu cô ấy xuất hiện trong thành, diễn đàn chắc chắn sẽ có phản ứng.

Điều này chứng tỏ cô ấy vẫn luôn ở bên ngoài, hầu như không quay về.

Ở đây có loại quái nào phù hợp cho cung thủ farm đơn mà còn được nhiều kinh nghiệm sao?

Họ đi bên trong rừng một lúc lâu, đột nhiên ánh sáng lóe lên, Ngu Du ngẩng đầu nhìn, giữa rừng có một khe nứt khổng lồ, sâu không thấy đáy.

Ở chỗ này, khe nứt rộng chừng ba mét, trên lý thuyết là có thể chạy đà nhảy qua, nhưng vấn đề là bờ bên kia cao hơn bên này khá nhiều.

Thù Đồ bỗng kéo cô nấp sau một tảng đá lớn.

Ngu Du lén nhìn, bên kia có một NPC mặc giáp da đen đang tuần tra.

Thù Đồ kéo cô một cái, thấp giọng: “Đừng nhìn, cảm giác của hắn ta rất nhạy.”

Ngu Du thấy NPC đó thật sự quay đầu nhìn sang, lập tức thu lại ánh mắt.

Một lúc sau, Thù Đồ nói: “Hắn đi rồi.”

Ngu Du: “Cô biết họ khoảng cấp mấy không?”

Thù Đồ nhìn cô một cái: “Cấp 5 trở lên.”

Mí mắt Ngu Du giật giật, Thù Đồ phản ứng còn nhanh hơn, thả ra một con hổ vằn, Ngu Du bị đặt lên lưng nó, và chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã lao ra khỏi đằng sau tảng đá.

Ngay khi họ rời khỏi tảng đá, mặt đất xung quanh đóng băng, những cột băng sắc nhọn mọc lên, lạnh đến rợn người.

Ngu Du: “Bị phát hiện thật à?”

Thù Đồ rẽ vào một góc: “Logic của quái trong game này cực kỳ xuất sắc, vô cùng thông minh.”

Có thể lần trước cô ấy nhìn chằm chằm vào NPC nên bị nhớ, lần này Ngu Du lại nhìn, hắn sinh nghi, quay lại kéo theo đồng đội đến để điều tra.

Nghĩ đến đây, Thù Đồ khẽ thở dài.

Cảm giác như NPC còn thông minh hơn cả người chơi.

Ngu Du quay đầu lại, thấy có người mặc giáp da đang đuổi theo, còn có cung tiễn thủ đã giương cung cài tên.

“Hình như là du đãng giả với hiệp sĩ.” Ngu Du nói, “Hắn nhanh thật đấy!”

Ngu Du cố nhớ lại kỹ năng của mình, chọn một pháp thuật chưa từng dùng —— Gọi mưa.

Tiểu thuật này không khó, nhưng lưng con mèo to này thực sự rất xóc nảy, Ngu Du sợ ngã nên không thể không ôm lấy cổ nó, nhỏ giọng niệm chú.

Mây đen tụ lại, từng giọt mưa nhỏ rơi xuống.

Nhưng lại không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới du đãng giả.

Ngay sau đó, Ngu Du tung Thuật gió lốc.

Đáng nói là Thuật gió lốc của cô cũng đã thuần thục, thành pháp thuật thuấn phát mà vẫn chỉ tiêu hao 1 điểm.

Gió táp mưa sa, mũi tên của cung tiễn thủ bay tới.

Ngu Du canh đúng thời điểm, lại tung Thuật gió lốc.

Mũi tên lệch đi, nhưng du đãng giả đã áp sát, cái kiểu chỉ cần khẽ vươn tay là sờ được mông con mèo lớn ấy.

Thù Đồ không biết từ lúc nào đã nhảy lên cây, giương cung – Tên trùng kích.

Du đãng giả bị gió mưa quất vào mặt, lúc sắp đuổi kịp Ngu Du thì sơ ý, bị một mũi tên bắn trúng, bay ngược ra hai mét, thanh máu tụt gần một nửa.

Hắn va mạnh xuống đất tạo thành một cái hố nhỏ, nước mưa đọng lại bên trong, rất nông, dưới màn mưa nhìn không rõ lắm.

Mắt Ngu Du sáng lên, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy một NPC mặc giáp ngực cũng đang tới.

Mưa lớn xối ướt cả cánh rừng, màn mưa càng lúc càng lớn.

Ngu Du khẽ nói: “Tranh thủ cho tôi 5 giây.”

Thù Đồ không đáp, đổi mũi tên, đầu tên bằng gỗ ngưng tụ ánh sáng xanh lam sẫm —— Tên giảm tốc.

Chiến sĩ giáp ngực đang tiến vào phạm vi 25 mét, một khi để hắn tiến vào phạm vi 20 mét, chỉ cần mở chiêu xung kích là có thể lập tức áp sát, một pháp sư như cô e là chịu không nổi một nhát kiếm.

NPC mặc giáp ngực vẫn luôn chú ý tới Thù Đồ, thấy cô ấy cài tên liền sớm có chuẩn bị, gạt phăng mũi tên đi.

Mũi tên bị gạt đi nhưng pháp thuật của Ngu Du cũng đã niệm xong.

“Tên lôi điện.”

Một mũi tên sét màu tím đậm, to cỡ nắp chai, ngưng tụ từ hư không rồi lập tức bắn ra.

Du đãng giả vừa gượng dậy bị một mũi tên bắn trúng, lập tức tê liệt tại chỗ. Màn mưa như tấm màn che phủ, chiến sĩ mang giày sắt cười nham hiểm bước tới, một chân đạp vào vũng nước nông kia…

Tê rần, tóc dựng đứng, hắn và du đãng giả đứng khựng tại chỗ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc