Ngu Du - một trong những sinh viên nghèo mới tốt nghiệp thời nay.
Khi nhận được thư mời và vòng tay, cô đang ở nhà ăn mì gói.
Hôm qua vừa trả hết tiền vi phạm hợp đồng, giờ trong thẻ của cô chỉ còn lại 207.65 tệ.
Hôm nay mới là ngày 3 tháng 8.
May mắn là ngày mai cô sẽ đi làm, tiết kiệm một chút là có thể cầm cự qua tháng này.
Công ty mới là một công ty game, cô – Ngu Du – chuyên phụ trách tạp vụ.
“Vĩnh Ám.” Ngu Du lẩm bẩm: “Chính là trò chơi bí ẩn đang gây sốt dạo gần đây sao?”
“Hôm nay vừa đúng là ngày mở thử nghiệm, thật trùng hợp.”
Chiếc vòng tay màu u lam như hai dải ánh sáng đan xen vào nhau, khiến cô vô thức nhìn nó một hồi lâu.
Trước khi đăng nhập, cô vào trang chủ xem thử.
Trang web đen kịt, chỉ có một bộ đếm ngược khổng lồ: 8760:10:56.
Ngu Du lướt qua một lượt, kết quả chẳng tìm thấy gì hết, trò chơi này ngoài khẩu hiệu “Thế giới thứ hai, trải nghiệm tối thượng” thì chẳng có gì khác.
Ngay cả phần giới thiệu thế giới cơ bản nhất cũng không có.
Mà nói mới nhớ, công ty game gửi đồ cho cô bằng cách nào nhỉ? Lúc điền bảng khảo sát, cô hoàn toàn không nhập địa chỉ mà?
Lạ thật.
*
Đang tải game…
Ngu Du vào game, việc đầu tiên là cúi đầu nhìn.
Trên người cô là một chiếc áo vải thô ngắn tay, quần cũng bằng chất liệu tương tự, ngoài ra chẳng có gì cả.
Vì trò chơi đang ở chế độ mời thử nghiệm, nên lúc này điểm ra đời không có nhiều người.
Cô quan sát xung quanh, có thể cảm nhận được làn gió lướt qua da, ngửi thấy mùi mục rữa thoang thoảng trong không khí, mọi thứ trước mắt chân thật đến khó tin.
“Thật không thể tưởng tượng được.”
Những viên đá lát màu xanh dưới chân lởm chởm, mang theo dấu vết của năm tháng.
Người lính gác mặc bộ áo giáp đầy vết tích chiến tranh, trên đó còn có một vết rách.
Ngu Du không vội nhận nhiệm vụ mà mở bảng thuộc tính của ra mình trước.
Cô đã chơi rất nhiều game, có thể tự nhận là một game thủ kỳ cựu.
“Vĩnh Ám” thực sự có tiềm năng vô hạn, không trách được lại dùng chế độ mời riêng.
[Ngu.]
Thân phận: Dân trong trấn.
Nghề nghiệp: Không.
Cấp độ: 1.
Tiền: 0.
Danh vọng: 0.
Tinh thần: 9.
Ý chí: 7.
Cảm giác: 5.
Sức mạnh: 3.
Nhanh nhẹn: 5.
Thể chất: 4.
Ngu Du chạm hai lần, thử nhấn vào xem giải thích chỉ số.
… Không có gì cả.
Quả nhiên.
Dù sao cũng là một trò chơi mà ngay cả trang web chính thức cũng chẳng có nổi một thông tin.
Cô lại xem thanh trạng thái của mình.
Sinh mệnh: 8.
Tinh lực: 27.
Giáp: 0.
Kháng: 0.
Ô nhiễm: 0.
Trạng thái: Rét lạnh (Khuyến cáo: Hãy tìm một đống lửa để sưởi ấm).
Ngu Du: “…”
Cô đã chơi rất nhiều game, dù là game keo kiệt đến mấy cũng không đến mức để nhân vật khởi đầu có đơn vị máu một chữ số.
Làm sao sống nổi đây?
“Thế giới thứ hai, trải nghiệm tối thượng…” Ngu Du vô thức kéo cổ áo lại.
Lạnh quá.
Bầu trời u tối, không thấy ánh mặt trời, bầu không khí tổng thể của game có phần u ám.
Quảng trường thực sự không có nhiều người, Ngu Du quét mắt một vòng, chỉ thấy ba NPC ở cổng quảng trường.
Hai người mặc giáp, trông có vẻ là vệ binh.
Người còn lại là một phụ nữ mặc áo choàng đen.
Lúc này bọn họ cũng đang nhìn cô.
Ngu Du tiến lại gần.
Người phụ nữ mặc áo choàng đen: “Tên.”
“Ngu.”
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Tự điền.”
Ngu Du cúi xuống viết thông tin của mình.
“Chủng tộc, giới tính, tuổi.”
Không do dự, Ngu Du viết: [Người, nữ, 23].
Trò chơi này có cơ chế chống nghiện thú vị ghê, còn đặc biệt sắp xếp NPC cho người chơi điền biểu mẫu.
Cô không nhịn được liếc lên đầu NPC, không có tên.
Xem ra đây là NPC tính năng.
Bộ giáp của vệ binh chi tiết thật đấy, hoa văn trên đó là kiểu cô chưa từng thấy, vết nứt kia càng nhìn càng thật, càng nhìn càng thật, chất liệu…
Ngu Du không nhịn được đưa tay chạm thử, rồi lại chạm thử, chạm thử lần nữa, cảm giác thật đến khó tin!
Vệ binh: “…”
Người phụ nữ mặc áo choàng: “…”
“Giáp của anh ta có gì đặc biệt sao?”
Ngu Du: “Ở đây còn có một vết rách! Chứng tỏ anh ta thực sự rất nghèo, tổ thiết kế thật có tâm.”
Gân xanh trên trán vệ binh giật giật: “… Thật xin lỗi, tôi quên vá lại.”
Ngu Du: “Anh có thể nói chuyện á?”
NPC bối cảnh mà lại có thể phản ứng với hành vi của người chơi?
“… Đúng vậy, tôi có thể nói chuyện.” Vệ binh càng đen mặt hơn.
Người phụ nữ mặc áo choàng đỡ trán: “Người ngoại lai, đừng khiêu khích vệ binh.”
Lo sợ cô lại làm ra trò gì, người phụ nữ vội đưa một bản sao tờ khai cho cô: “Đừng làm mất, nếu không cô sẽ bị xem là người vô gia cư và bị trục xuất khỏi trấn.”
“Không có nhiệm vụ sao?”
Người phụ nữ áo choàng: “… Cô có thể đến học viện, tòa thị chính, quán rượu thử xem.”
Ngu Du coi như là đã nhận nhiệm vụ, xoay người chạy ra ngoài.
Cô thực sự bắt đầu tò mò rồi.
Lúc này, quảng trường bắt đầu xuất hiện người chơi, từng người trong bộ áo vải thô lần lượt hiện ra.
Đi xa rồi, Ngu Du vẫn có thể nghe loáng thoáng một số giọng nói.
“Bộ áo choàng này làm từ chất liệu gì? Sao lại lấp lánh thế?”
“Wow, bộ giáp này ngầu quá, anh có thể cởi ra cho tôi mặc thử không?”
“… Đừng sờ giáp của tôi nữa.”
Nhịn.
*
Nửa ngày sau, Ngu Du xuất hiện ở ngoài thành.
Cô đến học viện, thành công trở thành pháp sư tập sự, còn học được một phép thuật, thậm chí còn nợ thêm ba cái.
Bao gồm: [Thuật chiếu sáng], [Thuật gió lốc], [Bốc cháy], [Tia ăn mòn].
[Thuật chiếu sáng.]
[Cấp bậc: 0 (Tiểu thuật).
Hệ: Tố năng.
Khoảng cách thi phép: Gần.
Phạm vi thi phép: Bán kính 3 mét tính từ mục tiêu.
Thời gian duy trì: 5 phút.
Tiêu hao: 3.
Thời gian niệm phép: 3 giây.
Độ thuần thục: Nhập môn (0/100).]