Nhìn thoáng qua quyển sách này, Tô Bằng cảm giác không giống như là bí tịch võ công, ngược lại giống như là sách về phương diện hành quân đánh trận, hắn không hề quá chú ý, trước tiên bỏ vào trong túi Càn Khôn, sau đó lại nhìn thoáng qua những vật khác.
Bản đồ da dê kia Tô Bằng liếc nhìn xem thử, cũng không phân biệt ra được là bản đồ địa phương nào, có điều giữ lại có lẽ còn hữu dụng, Tô Bằng cũng thu lại.
Sau đó, ánh mắt Tô Bằng rơi xuống ống trúc cùng vật trang sức giống như nửa con hổ kia.
Nhìn thoáng qua vật trang sức này, Tô Bằng nhíu mày, trong miệng nói:
“Hổ Phù?”
Thứ này Tô Bằng từng thấy, chính là tín vật điều dẫn quân đội trong quân ngũ, dáng vẻ giống như một con hổ, có thể chia thành hai phần, nhận quân lệnh chính là dựa vào tín vật tín vật Hổ Phù này, bàn giao quân vụ, hai Hổ Phù hoàn toàn hợp thành một đôi, mới xem như có hiệu lực.
“Đây không phải vật dùng trong quân đội đó sao? Tại sao lại có trên người một tên thủ lĩnh mã phỉ? Nhìn đội ngũ mã phỉ này, cũng không giống như là quân sự hóa quản lý, chẳng lẽ...”
Trong lòng Tô Bằng sinh ra một ý niệm trong đầu.
Tô Bằng đọc qua không ít sách sử, trong đó kể cả một ít bút ký văn nhân và địa phương chí biên thuỳ cổ đại, cùng với một ít tư liệu quân đội lịch sử cổ đại, trong đó nhiều lần đề cập, ở vùng biên thuỳ, những đại tướng trấn thủ biên cương kia, thường xuyên làm ra một vài chuyện đút tiền riêng cho mình.
Trong đó ăn chặn tiềng lương vẫn còn nhẹ, rất nhiều đại tướng biên quân, đều khiến cho quân nhân dưới trướng của mình, ngụy trang thành cường đạo mã phỉ, cướp bóc giết người khắp nơi, hàng hóa cướp được bị người trong quân bán lấy tiền, đầu người bị giết biến thành thủ cấp kẻ địch dâng lên để lập công.
Trong sử sách hiện đại, đối với những chuyện này đã tô son trát phấn không ít, đem những tướng quân biên thuỳ kia miêu tả thành đại tướng thủ gia vệ quốc, nhưng tư liệu lịch sử Tô Bằng xem vẫn còn chưa sai lệch, trong đó ghi lại một chuyện, ghi chép lại một số câu chuyện tận mắt chứng kiến hoặc là những người biết chuyện thuật lại. Những biên quân kia, chẳng những giết thương nhân ngoại tộc, cũng giết thương nhân trong nước, trừ phi là thương nhân có được sự bảo hộ của quân đội cấp cao, thậm chí một vài thương đội thương nhân còn phải hối lộ không cho biên quân cấp cao, cũng sẽ bị cướp.
Tô Bằng lúc này nhìn thấy Hổ Phù tìm được trên người thủ lĩnh mã phỉ, lập tức liên tưởng đến điểm này, chẳng lẽ thủ lĩnh mã phỉ này, thân phận thật sự, chính là người trong quân dưới trướng lão đại cái địa phương nào đó ở biên thuỳ sao?
Nghĩ tới đây, Tô Bằng chân mày hơi nhíu lại, hắn đi về phía sau, xem xét tỉ mỉ một chút.
Hắn cẩn thận xem xét binh khí của những mã phỉ mất mạng đã dùng, quả nhiên, Tô Bằng phát hiện, binh khí những mã phỉ này dùng, đều là thép cứng tốt nhất luyện thành, so với binh khí bình thường có thể nhìn thấy trên thị trường chất lượng tốt hơn nhiều.
“Nói không chừng, mã phỉ ta vừa rồi giết, chính là người trong quân... Không, những mã phỉ kia thật ra tính kỷ luật, không hẳn đều là quân nhân, nhưng trong đó, ít nhất có lẫn vào một vài quân nhân... nếu không bọn chúng ít nhiều cũng có vài trăm người, không có ngõ ngách, cho dù có trong đó cũng không thể nào có được binh khí tốt như vậy.”
Trong lòng Tô Bằng cân nhắc suy nghĩ đến đây.
Ước lượng Hổ Phù trong tay, Tô Bằng thuận tay thu hồi, những vật này không biết sẽ có chỗ lợi nào hay không, trước hết cứ giữ lại một khoảng thời gian xem, cảm thấy vô dụng vứt đi cũng không muộn.
Cuối cùng,, trong tay Tô Bằng chỉ còn lại có một ống trúc.
Tô Bằng cầm trong tay, ước lượng sức nặng ống trúc này một chút, cảm thấy đây hẳn không phải là ám khí, cũng không phải là vật dùng để đựng thứ gì đó. Trong ống trúc có lẽ chứa thứ gì đó rất nhẹ, chẳng hạn như tờ giấy hoặc là vải vóc nào đó.
Cảm giác không có gì nguy hiểm, Tô Bằng mở ống trúc ra, quả nhiên, ở bên trong có một miếng lụa trắng được cuộn tròn lại.
Tô Bằng mở ra cuộn lụa trắng ra, chỉ thấy bên trên viết một chuỗi thiên can địa chi và chữ số, dường như là mật mã gì đó.
Có điều Tô Bằng nhìn kỹ, lại cảm giác quen thuộc, cẩn thận phân biệt, lập tức nhận ra đây là cái gì.
“Đây không phải mật mã phi phiếu của Thông Vân tiền trang hay sao?”
Tô Bằng nhìn chuỗi thiên can địa chi và con số này, trong miệng lẩm nhẩm một câu.
Trước kia để bọn người A Triết thu tiền, còn có mua đạo cụ người chơi khác, Tô Bằng từng sử dụng rất nhiều lần phi phiếu của Thông Vân tiền trang, đại khái bắt đầu từ sau khi nhập tiền tài vào Thông Vân tiền trang của một thành thị, Thông Vân tiền trang sẽ dùng bồ câu đưa tin cho một Thông Vân tiền trang khác ở thành thị được chỉ định, đồng thời gửi một chuỗi mật mã cho người nạp tiền, căn cứ chuỗi mật mã này, không cần mang theo tiền tài trên người, chỉ cần đến Thông Vân tiền trang mục đích đưa mật mã ra, là có thể lấy được tiền mặt.
Lúc này tấm lụa trong ống trúc, viết dường như là mật mã phi phiếu của Thông Vân tiền trang.
Tô Bằng nhìn thoáng qua, ghi nhớ mật mã này trong lòng, sau đó lại bỏ cuộn vải vào trong ống trúc, để lại bên người.
Nếu như không ngoài dự đoán, mật mã kia chính là bằng chứng lấy tiền Thông Vân tiền trang ở thành thị gần đó, mà số tiền kia, có thể chính là tang vật của những tên mã phỉ khăn đỏ này.
Sau khi xử trí xong xuôi đồ vật trên người thủ lĩnh mã phỉ kia, Tô Bằng nhìn thấy cách đó không xa, chính là thi thể Tam đương gia mã phỉ sử dụng cung tên.
Tô Bằng nhìn thấy thi thể người nọ, mơ hồ cảm giác được cảm giác quen thuộc, Tam đương gia này từ thân hình xem ra, dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Chỉ là xét giọng nói Tô Bằng không nhận ra được người này là ai, chỉ là cảm thấy thanh âm của nam nhân này chói tai quá mức bình thường.
Lúc này thi thể của hắn cách Tô Bằng không xa, Tô Bằng liền đi tới, dùng mũi kiếm hất xuống khăn đỏ che trên mặt của Tam đương gia này.
“Hửm? Là hắn sao?”
Hất khăn che mặt màu đỏ xuống, Tô Bằng hơi sững sờ.
Tam đương gia mã phỉ này, không ngờ là một người Tô Bằng quen biết.
Người này không phải là ai khác, là Đại đương gia núi Thanh Long mà Tô Bằng ban đầu lúc ở Thanh Sơn trại từng tiếp xúc qua, Lăng Thiên!
Người này vốn làm cường đạo ở núi Thanh Long, nhưng vào lúc tấn công Thanh Sơn trại, bị Hắc Thủy quân quận Giang Ninh Tô Bằng cùng bọn người Quý Minh mới đến tiêu diệt toàn bộ thuộc hạ, cũng bị Hàn Thác đánh cho trọng thương.
Về sau người này chán nản, chạy đến Cổ Kiếm sơn trang làm hộ viện tay chân, rồi lại lần nữa bị Tô Bằng gặp phải, lúc này bị Long Tuấn tổ Long Nha chém một đao, dường như chặt đứt căn mệnh nam nhân.
Lúc này Tô Bằng thấy hắn, chỉ thấy trên mặt thi thể hắn, hoàn toàn không có râu, có lẽ chính là di chứng một đao trước kia của Long Tuấn.
“Chẳng trách... Luôn cảm giác người này thân hình quen thuộc, thanh âm lại không nhận ra... Hóa ra là sau khi chặt đứt căn mệnh của hắn, thanh âm trở nên chói tai, trong lúc nhất thời không nhận ra, không biết hắn tại sao lại chạy đến Tây Vực này rồi.”
Tô Bằng nhìn thi thể của Lăng Thiên trên mặt đất, trong lòng nghĩ đến.
Có thể người này ở Cổ Kiếm sơn trang bị thương, ở Trung Nguyên không đất cắm dùi, vì vậy đi xa Tây Vực, sau đó không biết thế nào lại trở thành mã phỉ, lăn lộn thành Tam đương gia?
Tô Bằng nghĩ như vậy.
Lắc đầu, người này coi như là người Tô Bằng vừa tiến vào trò chơi gặp phải sớm nhất, không ngờ lại thấy chết ở đây... Có điều Tô Bằng cùng hắn cũng không có giao tình, tất nhiên cũng chưa nói tới áy náy, cho nên Tô Bằng chỉ hơi hơi thở dài, hất khăn đỏ kia, lại đắp lên mặt thi thể Lăng Thiên.
Lúc này, Tô Bằng chợt nghe thấy phía sau mình có tiếng bước chân, hắn chậm rãi quay đầu, chỉ thấy bảy tám người chiến sĩ trong thương đội, lúc này cung kính đứng sau lưng mình.
Thấy Tô Bằng quay đầu lại, vài người trong thương đội trong mắt đều lộ ra vẻ kính sợ, thậm chí một người trong đó lá gan yếu đuối, còn không nhịn được lui về sau vài bước.
Trong đó một nhân vật giống như tiểu thủ lĩnh, coi như trấn định, lấy lại bình tĩnh, đi về phía trước một bước nói:
“Đa tạ vị anh hùng này, cứu chúng ta trong lúc dầu sôi lửa bỏng, ân đức của ngươi giống như nước ngọt trong sa mạc, cứu thoát tính mạng của chúng ta, A Lạp chúc phúc ngài vĩnh viễn võ vận hưng thịnh.”
Tô Bằng nghe thế, khẽ gật đầu, nhưng không nói gì.
Thấy Tô Bằng như thế, người này vẻ mặt khựng lại, sau đó tiếp tục mở miệng nói:
“Anh hùng, thủ lĩnh thương đội chúng ta, Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi tiểu thư minh châu lộng lẫy nhất Tây Vực, muốn mời anh hùng bước qua, gặp mặt cảm ơn ngài...”