Ta lúc đầu đối với nữ nhân kia cũng rất tò mò, muốn nhìn một chút xem mục đích của nàng là gì, liền gia nhập đội ngũ của nàng. Sau đó hơn mười ngày sau, nàng dẫn chúng ta tới vùng sa mạc Gobi, sau khi trải qua đủ loại sự tình, cuối cùng nàng dẫn chúng ta tới chỗ sâu trong vùng sa mạc Gobi, mới báo cho chúng ta biết, nàng phải tìm một 'Sâm ngục cổ thành' đã biến mất thật lâu trong Tây Vực, vốn đã trở thành truyền thuyết.
“Chúng ta ở đó tìm tòi thật lâu, nhưng vẫn không có tìm được vị trí của cổ thành kia, nhưng lại xảy ra một vài chuyện lạ."
“Chuyện thứ nhất, là trong một ngày, chúng ta ở trong sa mạc cắm trại, vốn đã cảnh giới rồi lại bị xâm nhập bất ngờ... Ban đầu chúng ta cho là động vật như rắn mối sa mạc gì đó, nhưng mà lúc đối chiến lại phát hiện, đối phương là quái vật có đầu với đuôi như rắn mối, lại có thể sử dụng vũ khí đặc thù, hơn nữa có thể đứng thẳng giống như là người vậy."
“Quái vật rắn mối xông vào doanh địa chỉ có một con, nhưng thân thể cứng rắn vô cùng, đao kiếm bình thường căn bản vô dụng với hắn, về sau mấy người chúng ta đồng tâm hiệp lực, cuối cùng mới bị một đao của ta chém đầu, nhưng mà trường đao mà ta quen dùng cũng đã vỡ nát, mà còn đoàn người của chúng ta thì đã chết hai người, trọng thương ba người. Ta sau khi kiểm tra quái vật rắn mối đã chết kia, phát hiện vảy ở mặt ngoài thân thể hắn đã kết tinh, cứng rắn giống như một số bảo thạch trong suốt, hơn nữa vũ khí còn được mài dũa, giống như là có được trí lực."
“Chuyện lạ thứ hai, sau khi chúng ta bị quái vật rắn mối kia tập kích qua, cũng là lúc đóng quân dã ngoại ở trong sa mạc, đột nhiên từ dưới mặt đất sa mạc có sâu bọ chui ra, con sâu kia hết sức hung ác, tuy rằng chỉ có kích cỡ một bàn tay, thân thể lại có lớp giáp xác ánh sáng màu đen, xúc tu lại sắc bén giống như dao kéo, dễ dàng có thể chui vào dưới làn da của con người, ở bên trong thân thể người ăn sạch da thịt trong cơ thể, chúng ta vội vàng không kịp chuẩn bị, mười bảy mười tám người bị bỏ mạng ở trong miệng quái trùng này.
Nhưng mà, trong đội ngũ chúng ta có mấy hắc y nhân biết pháp thuật kỳ dị, thi triển pháp thuật đuổi những quái trùng này đi, hơn nữa còn giết chết không ít, ta thừa dịp hỗn loạn nhặt được mấy cái thi thể của quái trùng, lại phát hiện trên giáp xác của quái trùng thế mà lại được người khắc chữ lên."
“Ta tìm bảy tám thi thể của quái trùng, nhìn thấy trên giáp xác quái trùng đều là thể chữ tương tự, mặt trên đều là viết những văn tự trung nguyên của chúng ta, chữ khắc ở phía trên ta có vẽ ở trang cuối cùng của bức thư, Tô lão đệ ngươi có thể nhìn thử một chút."
“Sau chuyện này, bởi vì đội ngũ của chúng ta đã chết không ít người, dường như không cách nào hoàn thành được mục tiêu đã dự định, cho nên liền trở về thành thị ở ốc đảo nơi ta ở, có điều ta cảm thấy được trong chuyện này lộ ra một chút kỳ quái, nữ nhân thần bí dẫn đầu giống như biết được một chút gì đó, nhưng lại không có báo cho chúng ta biết, đây là chuyện cứ canh cánh mãi trong lòng vi huynh, tuy rằng đã qua gần một tháng, nhưng vẫn khiến ta luôn phải phỏng đoán xem chân tướng của chuyện này là cái gì."
“Huynh đệ, vi huynh cuối cùng hỏi ngươi, có muốn tới Tây Vực ở một thời gian hay không, ngoại trừ uống rượu thưởng thức cảnh đẹp đại mạc ra, ta cũng muốn cùng với huynh đệ tâm sự hàn huyên một chút về chuyện này, huynh đệ nếu ngươi có hứng thú, vi huynh cũng muốn cùng huynh đệ tra xét bí mật ở trong đại mạc này một chút."
“Huynh: Âu Dương Khánh tự tay viết cho hiền đệ Tô Bằng."
Đây chính là thư mà Âu Dương Khánh viết cho Tô Bằng.
Mà ở trong trang cuối cùng, là một sơ đồ phác hoạ một bức tranh, Tô Bằng nhìn nhìn, là một hình bầu dục, đầu có hai cái giáp xác côn trùng giống như là cây kéo, mà còn khiến Tô Bằng nhíu mày chính là chữ Nhật trên đồ án giáp xác kia.
Trên giáp xác có bốn câu đơn:
“Ta bị vây hãm dưới mặt đất, ta chưa chết, cứu ta. Tử Hà."
Đồ án thì chỉ có một, có bộ dáng giống như một thiết bài nhỏ, phía trên có khắc bốn chữ kim mộc thủy hỏa, ngoài ra còn có một chút hoa văn!
Tô Bằng nhìn đồ án này thật lâu không nói gì.
Mà còn trong lòng hắn lại phập phồng suy nghĩ.
“Đây này... Không phải là Tứ Nguyên Hắc Thiết Lệnh sao?"
Tô Bằng nhìn đồ án trên giáp xác màu đen trong thư của Âu Dương Khánh kia, trong lòng suy nghĩ.
Lúc này, Tô Bằng tuy rằng nhìn thật giống như đang ngẩn người, kỳ thật tâm tư đang suy chuyển rất nhanh.
“Đúng vậy.. Nhất định là đồ án cùng với hình dạng của Tứ Nguyên Hắc Thiết Lệnh... Người nọ muốn biểu đạt, cũng là ý tứ này."
“Người biết Tứ Nguyên Hắc Thiết Lệnh, ngoại trừ môn nhân của Tử Hà Môn ram cũng chỉ có Tứ Nguyên Hắc Thiết Lệnh người có quan hệ với Tử Hà Môn được tặng cho Tứ Nguyên Hắc Thiết Lệnh, mà còn hai chữ Tử Hà trên giáp xác, cũng có thể là chỉ Tử Hà Môn của ta."
“Chẳng lẽ dưới sa mạc kia, có một người của Tử Hà Môn hoặc là có quan hệ với Tử Hà Môn, ở dưới mặt đất của sa mạc sao?"
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.
Suy nghĩ một lát, Tô Bằng cảm thấy quả thật chỉ có một khả năng này.
“Nếu không phải là người của Tử Hà Môn, sẽ không vẽ ra bộ dáng của Tứ Nguyên Hắc Thiết Lệnh, cũng sẽ không viết hai chữ Tử Hà này... Mà còn hắn đã có năng lực viết chữ trên giáp xác, thì phải là nói hắn ở dưới sự công kích của giáp xác, là năng lực bảo vệ tự nhiên, võ công sẽ không quá thấp, điều này cũng phù hợp với đặc thù của người trong Tử Hà Môn."
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.
Nếu quả thật chính là người trong Tử Hà Môn, vậy liền không có khả năng là sư huynh sư tỷ trong môn, vậy thì chỉ có thể là tiền bối trong môn, hoặc là kiếm quỷ của tiền bối trong môn.
Một khi đã như vậy, Tô Bằng nếu đã biết chuyện này thì không thể không cứu.
Cho nên hắn lập tức bắt đầu tự hỏi khả năng còn sống của người nọ.
“Mà nếu hắn còn có thể viết chữ cầu cứu trên giáp xác, như vậy nói đúng hơn là nếu hắn thật sự ở dưới mặt đất, cũng là một nơi có không khí, có nước, có thức ăn, nếu có thể có loại điều kiện này, như vậy có lẽ hắn bây giờ vẫn còn sống..."
Tô Bằng suy tư, nghĩ đến đây, trong ánh mắt hắn lộ ra một tia kiên định.
“Nếu hắn có thể là người của Tử Hà Môn, nhưng có thể còn sống, như vậy ta tất nhiên không thể ngồi yên không để ý đến, mặc kệ để người này chết đi được!"
Tô Bằng quyết định.
Hắn nhìn về phía Tạ An, giơ giơ thư trong tay lên, hỏi Tạ An:
“Tạ An, hai phong thư này đưa tới lúc nào?"