Tô Bằng xác nhận đúng phương hướng của Lâm Y, thi triển khinh công nhanh chóng chạy tới.
Cự Điêu thật ra cũng không phải là không thể bay đến phụ cận Lâm Y rồi đáp xuống được, chẳng qua là phụ cận Lâm Y phần lớn là thành trấn thôn trang, Tô Bằng không muốn quá mức gây kinh thế hãi tục, bị người có tâm chú ý tới, cho nên mới để Cự Điêu đưa hắn đến núi hoang đó thả hắn xuống.
Núi hoang kia, cũng chỉ là cách Lâm Y hơn bảy mươi dặm, nếu Tô Bằng dùng tốc độ cao nhất thi triển khinh công thì đi đường cũng chỉ mất hơn mười phút đồng hồ mà thôi.
...
Hơn mười phút đồng hồ sau, Tô Bằng đã đi tới ngoài thành Lâm Y.
Thật ra thì trong suy nghĩ của Tô Bằng, mình trở về Lâm Y hay là về quận Giang Ninh đều được cả, hắn cố tình ở Tô Châu điều tra nghe ngóng một chút nơi mà năm đó đứng đầu Ma Môn đã cho ra lời tiên đoán ma sát đến thế gian, lại trở về quận Giang Ninh gặp bọn người Ninh Thải một chút, có điều Lâm Y bên này hắn cũng có không ít chuyện.
Chẳng hạn như những ngày mà mình rời khỏi nơi này, Tạ An đã đem thương hội kia của mình lo liệu như thế nào, còn nữa chính là từ chỗ Tôn Nhất Hao hỏi thăm một chút gần đây trên giang hồ có xảy ra chuyện gì không. Dù sao quận Giang Ninh chính là thành thị lúc Tô Bằng mới vừa vào trò chơi, hơn nữa quận Giang Ninh còn lưu lại một số cái đuôi chưa được xử lý tốt, cần phải có kế hoạch mới hành động được. Mà ở Lâm Y thì Tô Bằng đã có chút căn cơ, có một chút nhân mạch và sản nghiệp, so ra vẫn là nơi này có vẻ quan trọng hơn một chút.
Mang những ý nghĩ này, Tô Bằng tiến vào Lâm Y, hắn ngược lại không có trực tiếp đi đến hành y đường tìm Tôn Nhất Hao, mà là đi đến căn nhà mà mình mua ở bên trong quận Giang Ninh, đi tìm Tạ An cùng với Tô Xán.
Đi tới căn nhà mà mình đã mua kia, chỉ thấy nơi này đã đổi bảng hiệu thành 'Tô phủ', người ngoài cho rằng Tô phủ này chính là chỉ chủ nhân Tô Xán, mà còn trên thực tế ý là nhà của Tô Bằng.
Tô Bằng ở cửa nhìn thoáng qua, cảm thấy nơi này nhìn khá vừa lòng, liền đi vào bên trong.
Người gác cổng của Tô phủ đã gặp qua Tô Bằng dưới bộ dạng này, cũng sẽ nhớ được quản gia liên tục cường điệu, vị này mới là chủ nhân chân chính của Tô phủ, người gác cổng trí nhớ rất tốt, nhìn thấy Tô Bằng, vội vàng luống cuống ra ngoài làm lễ ra mắt.
“Tham kiến chủ nhân."
“Miễn đi."
Tô Bằng khoát khoát tay, bảo người gác cổng, sau đó nói:
“Tô Xán cùng với Tạ An ở quý phủ sao?"
“Tô thiếu chủ hẳn là vẫn còn đang ở trong, có điều chủ quản Tạ An không có ở đây, hắn gần đây đang quản lý cửa hàng... Có điều chủ nhân nếu muốn gặp Tạ tổng quản, tiểu nhân lập tức đi báo cho hắn ngay."
“Đi đi. Nói là ta muốn gặp hắn."
Tô Bằng nói, nói xong hắn liền đi vào trong Tô phủ.
Trong Tô phủ, Tô Bằng dưới tướng mạo lúc này đã tới một lần, không ít hạ nhân vẫn còn nhớ hắn, nhìn thấy Tô Bằng vội vàng thi lễ.
Có điều Tô Bằng cũng không quá để ý tới điều đó. Chỉ một đường đi tới phòng ở của chủ nhân, đi vào.
Đi vào phòng, Tô Bằng cảm giác trong phòng có tiếng nước chảy, Tô Bằng đi tới hai bước, lại phát hiện trong hậu đường của phòng chủ nhân, có một thùng tắm lớn đang ở đó, bên trong có một thiếu niên đang tắm.
Nghe phía sau có tiếng động, thiếu niên quay đầu lại, thấy Tô Bằng, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng, nói:
“Sư phụ?"
Tô Bằng thấy vậy, không khỏi bật cười, chỉ thấy Tô Xán cả người nhếch nhác, lại còn thân thể trần truồng đã gọi mình.
“Ngươi trước tắm rửa sạch sẽ đi, xong rồi ra ngoài nói chuyện với ta."
Tô Bằng nói với Tô Xán. Nói xong chuẩn bị đi ra ngoài phòng khách phía trước chờ hắn.
Chẳng qua là lúc Tô Bằng quay đầu, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy nơi bả vai Tô Xán dường như có một cái bớt.
Thấy cái bớt này, Tô Bằng không khỏi ngẩn người.
Cái bớt trên bả vai Tô Xán kia, giống như một mặt trời màu đỏ, được trăng khuyết cong cong bao quanh, là một cái bớt hình nhật nguyệt hiếm thấy.
Tô Bằng thấy vậy trong lòng chấn động, cái bớt này hình tượng hết sức đặc thù, Tô Bằng đã gặp qua một lần, ấn tượng hết sức khắc sâu.
Đó là ở núi Tử Hà, trong động phủ của Đại sư huynh Từ Đạo Kỳ của mình, lúc nhìn thấy thê tử Đông Phương Uyển Nhi của Từ Đạo Kỳ, ở trên cái trán của Đông Phương Uyển Nhi cũng có một cái bớt như vậy.
Chẳng qua là bớt của Đông Phương Uyển Nhi là ở giữa trán, mà còn bớt của Tô Xán này thì lại là ở trên bả vai.
Nhưng mà tuy rằng vị trí khác biệt, nhưng màu sắc hình dạng kích thước lại giống nhau như đúc.
Tô Bằng thấy vậy, trong lòng có chút hiếu kỳ, có điều hắn cũng không có nói gì cả, mà chỉ xoay người rời đi, đi đến phòng khách phía trước.
Tô Bằng đến phòng khách, đợi một hồi, chỉ thấy Tô Xán đã mặc quần áo, đầu tóc ướt nhẹp từ phía sau đi ra.
Thấy Tô Bằng, Tô Xán trực tiếp quỳ trên mặt đất, thi lễ với Tô Bằng nói:
“Ra mắt sư phụ."
“Đứng lên đi, từ nay về sau không cần phải làm loại đại lễ này."
Tô Bằng nói với Tô Xán, hắn vẫn hành lễ xong mới đứng dậy.
“Sư phụ trở lại Lâm Y lúc nào vậy? Vừa lúc ta đang tắm, thật xấu hổ quá."
Trên mặt Tô Xán lộ ra nụ cười khúc khích, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng thấy vậy, khẽ mỉm cười, nói:
“Vừa trở về, vừa vặn ngươi đang tắm... Ừm. Đúng rồi. Tô Xán. Hỏi ngươi một việc. Ngươi còn nhớ rõ mình đến Lâm Y lúc nào không? Nhớ được chuyện trong nhà mình cùng với người thân không?"
Nghe xong lời của Tô Bằng, Tô Xán sờ sờ mái tóc ướt sũng, nói:
“Ta đã nói qua với sư phụ, ta là do một lão khất cái mang đến Lâm Y, trong trí nhớ của ta ấn tượng sớm nhất đã là lão khất cái dẫn ta từ phía nam đi tới Lâm Y, chuyện lúc trước bởi vì ta sốt cao một trận nên đã hoàn toàn quên sạch, chỉ nhớ rõ chuyên từ tám chín tuổi trở về sau."
Tô Bằng nghe xong, trong lòng khẽ thở dài một cái, xem ra từ Tô Xán không hỏi ra được tin tức gì.
Có điều Tô Bằng cũng không nói ra chuyện trong lòng hắn với Tô Xán, chỉ là hàn huyên với hắn một số chuyện tình hình gần đây, cũng kiểm tra việc học cùng với tu hành của Tô Xán một chút.
Không bao lâu, người gác cổng kia cùng với Tạ An đã đi tới phòng khách.
Tạ An nhìn thấy Tô Bằng, thi lễ nói:
“Ra mắt chủ thượng."
“Ừm."
Tô Bằng gật đầu, nói:
"Mấy ngày ta rời khỏi Lâm Y này, cửa hàng tháng này có chuyện gì sao?"
“Có một số việc, cửa hàng tháng này đã cơ bản đứng vững được ở Lâm Y, hằng ngày giao dịch mua bán bình thường đã có thể duy trì cân đối thu chi... Ngoài ra, tháng này, trên giang hồ chúng ta cũng đã tạo dựng được một chút danh tiếng, bán đi một số đan dược, hơn nữa có người trong giang hồ, đối với trang bị của chúng ta tạo ra cảm thấy hết sức hứng thú, mấy ngày nữa liền có một trận bán đấu giá, bán đấu giá trang bị mà chủ thượng đã giao cho ta, sổ sách tháng này ta đã mang đến, mời chủ thượng xem qua."
“Tốt."
Tô Bằng gật đầu, nhận lấy sổ sách do người gác cổng đưa lên.
Tô Bằng cũng không phải không tín nhiệm Tạ An, nhưng tín nhiệm là tín nhiệm, hình thức vẫn là phải làm, có người nói qua, trọng điểm của việc kiểm toán không phải là ở việc lão bản thật sự nhìn sổ sách như thế nào, mà là ở thái độ.
Nhìn một hồi, Tô Bằng nhẹ gật đầu, đem sổ sách giao cho hạ nhân, nói:
“Tháng này ngươi đã khổ cực rồi, lương tháng này tăng thêm trăm lượng hoàng kim đi."
Tô Bằng tuy rằng đem cửa hàng giao cho Tạ An quản lý, mà Tạ An cũng không phải là công tư không phân biệt, bản thân hắn đế xuất lương hàng tháng, cũng chỉ định ra cho mình lương tháng có năm lượng hoàng kim, mà còn Tô Bằng cho hắn đến lương tháng đến năm mươi lượng hoàng kim.
Cũng không phải là không thể nhiều hơn, chẳng qua là hai người đều cảm giác được không cần phải vượt quá quy củ thì tốt hơn.
“Tạ ơn chủ thượng."
Tạ An cảm ơn, sau đó hắn từ trong lòng ngực lấy ra hai phong thư, nói với Tô Bằng:
"Tháng này lúc chủ thượng rời đi, có hai phong thư được gửi đến từ Tây Vực, là gửi cho chủ thượng, trạm dịch giao cho cửa hàng, Tạ An liền thay mặt nhận lấy, kính xin chủ thượng xem qua..."