“Thật không ngờ rằng, hài tử Lương gia, không ngờ thực sự có duyên phận này, nghe tiểu sư điệt nói như vậy, hắn có lẽ đã tu hành thành công, ta trái lại muốn gặp hắn xem sao, xem thử hắn rốt cuộc tu hành được năng lực như thế nào rồi.”
Vân Toán Tử nói như thế.
Tô Bằng nghe thế, thầm nói một tiếng quả nhiên, năm đó vị cao nhân tiền bối đến Lương gia kia, chính là ngũ sư thúc là của mình.
Tô Bằng lúc ấy nghe Lương Đại Mễ nói, đã cảm thấy hình trừu tượng kia quả thật nghịch thiên, mình cũng có chút động tâm, lúc này nếu biết được ngũ sư thúc chính là chủ nhân của hình trừu tượng, cũng không rụt rè, nói ra nghi hoặc trong lòng của mình với Vân Toán Tử, nói:
“Sư thúc, hình trừu tượng kia, người thường tu hành cũng có thể chứ?”
“Dường như không thể thực hiện được.”
Vân Toán Tử khẽ lắc đầu, nói:
“Hình trừu tượng kia, chỉ có loại người trời sinh không giống như hài tử bình thường mới có thể tu hành, hơn nữa phải từ khi còn bé đã bắt đầu tu hành, mới có thể thành công. Nếu người thường miễn cưỡng tu hành, nhẹ thì gánh vác quá nặng, cháng váng đầu óc, miệng mũi xuất huyết, nặng thì không giữ được mạng.”
Tô Bằng nghe thế, không khỏi sợ hãi than một tiếng, không ngờ tu hành năm tấm hình kia, lại nguy hiểm đến thế.
Có điều ngẫm lại dường như cũng phải, hiệu quả của hình trừu tượng thật sự nghịch thiên, nếu ai cũng có thể tu hành, như vậy những người có năng lực vượt bậc kia, cũng quá tầm thường.
“Hắc, ta nói tiểu sư điệt, ngươi nghĩ nhiều rồi, nếu tốt như vậy, ta cũng muốn thử luyện một chút xem sao... Năm đó ta cũng là muốn cùng ngũ sư huynh học thử bản lĩnh của hắn, nhưng mà chính là bị số thuật chặn lại, năm đó lúc học tập số thuật, quả thực giống như là tiến vào trong địa ngục.”
Ở một bên, Phạm Kiến chưa từng mở miệng, xen vào nói với Tô Bằng.
“Tô Bằng, bây giờ hài tử Lương gia kia, ở nơi nào, ngươi liên lạc được sao?”
Vân Đạo Tử khẽ cười, lúc này mở miệng, hỏi Tô Bằng.
Tô Bằng nghe thế, gật đầu nói:
“Ta cùng phụ tử Lương Đại Mễ đã hẹn nhau, bọn học trước đi dừng chân ở Đằng Châu, nếu có tin tức gì, thì báo cho bọn họ có lên núi hay không.”
“Rất tốt, nếu hài tử Lương gia, có loại năng lực này, như vậy thì bảo hắn lên núi một chuyến, để ngũ sư thúc ngươi kiểm tra một chút, nếu là thật sự có loại tư chất này, thì nhận làm đệ tử.”
Tô Bằng nghe thế, trong lòng mỉm cười, hắn thật ra rất yêu mến Lương Đại Mễ, tiểu tử mập kia không có tâm cơ gì, cũng coi như lòng dạ ngây thơ, hơn nữa năng lực bản thân cũng rất tài giỏi, nếu có thể nhận vào làm môn hạ trong Tử Hà môn, Tô Bằng vẫn là rất vui mừng nhìn thấy một vị tiểu sư đệ như vậy.
Quy củ trong Tử Hà môn, chính là đệ tử đời trước cho dù ai thu nhận đệ tử, đều xem như trong một thế hệ, đều phải xưng chưởng môn làm sư tôn, còn xưng hô với tiền bối đời trước truyền thụ bản lĩnh là sư phụ, nếu Lương Đại Mễ được liệt vào làm môn hạ trong môn, chính là tiểu sư đệ của Tô Bằng.
“Thật tốt quá, Tử Hà môn lại sắp có thêm nhân khẩu rồi.”
Chung Linh Tú rất là hưng phấn, nàng khoảng thời gian trước còn phàn nàn, trong môn chỉ có mỗi một mình Tô Bằng vai vế thấp hơn nàng chút, chức sư tỷ này làm không sướng, muốn có thêm mấy sư đệ sư muội nữa.
“Khụ khụ, tiểu sư muội, sao lại nói như thế hả? Không phải ai trong môn kết hôn sinh con, mới dùng từ này sao?”
Trần Kỳ Trận nghe thế, đứng bên cạnh ho khan một tiếng.
“Tam sư huynh, ngươi mỗi ngày đọc sách, đều nhìn đi đâu vậy hả? Ai nói đệ tử mới thu nhận không thể dùng từ thêm nhân khẩu này hả? Còn nữa, gần đây có phải là ta đối đãi ngươi quá tốt, cho nên bắt đầu bới móc ta không? Xem ra ta nên chú ý đến ngươi nhiều hơn rồi, hừ!”
Chung Linh Tú nghe thế, cố ý làm ra dáng vẻ ngang ngược kiêu ngạo, nói với Trần Kỳ Trận.
Trần Kỳ Trận nghe thế, không khỏi cười khổ, tự nân chén trà trước mặt lên, che giấu chột dạ xấu hổ của mình.
Tô Bằng thì cùng Từ Đạo Kỳ thoáng liếc nhìn hai người này, trong mắt hai người đều lộ ra ý cười.
“Ha ha, cảm tình các ngươi dường như rất tốt, nhìn thấy như vậy, ta cảm giác rất vui mừng.”
Vân Đạo Tử thấy thế, trên mặt lộ ra nụ cười, nói với mọi người.
“Được rồi, hôm nay vậy thôi, sư huynh đệ già chúng ta, còn có vài lời muốn nói, các ngươi về trước đi, Tô Bằng, qua hai ngày, đợi ngũ sư thúc ngươi nghỉ ngơi khỏe mạnh rồi, lại đến suy đoán mệnh cách cho ngươi.”
Vân Đạo Tử cuối cùng, nói với bọn người Tô Bằng.
Tô Bằng gật đầu, cùng vài vị sư huynh sư tỷ khác cùng nhau đứng dậy, cáo từ rời khỏi nơi này.
Mấy người đi ra đạo cung, Chung Linh Tú dường như còn có chuyện, cáo biệt cùng bọn người Tô Bằng, lanh lợi đi trước, Từ Đạo Kỳ ở bên cạnh Tô Bằng, nói với Tô Bằng:
“Tiểu sư đệ, hai ngày này cảnh giới Tam Hợp kiếm của ngươi cũng có thể vững chắc rồi, ngày mốt ta đi tìm ngươi, truyền thụ võ công kiếm ý cho ngươi.”
Tô Bằng gật đầu, nói với Từ Đạo Kỳ:
“Đa tạ sư huynh.”
Từ Đạo Kỳ khẽ gật đầu, bèn một mình rời khỏi trước tiên.
Nhìn thấy Từ Đạo Kỳ rời đi, Trần Kỳ Trận bên cạnh Tô Bằng không khỏi thở dài một tiếng.
“Tam sư huynh, vì sao ngươi thở dài?”
Tô Bằng thấy Trần Kỳ Trận như thế, có chút nghi hoặc hỏi.
“Ta là thở dài đại sư huynh... Tiểu sư đệ, ngươi cũng đã biết, trước khi có ngươi, ngũ sư thúc đã từng xem mệnh cách cho vài sư huynh đệ chúng ta, cũng đã từng phán, ngươi đoán xem hắn đã nói đại sư huynh như thế nào?”
Tô Bằng nghe thế lắc đầu, chỉ nghe Trần Kỳ Trận khẽ lắc đầu, nói:
Ngũ sư thúc phán đại sư huynh rằng: Si tình luôn bị vô tình làm khổ.”
“Si tình luôn bị vô tình làm khổ?”
Tô Bằng nghe thế, lông mày không khỏi nhíu lại.
Lời phán này, dường như không phải là điềm tốt gì.
Tô Bằng liên tưởng một chút chuyện của đại sư huynh, đại sư huynh thật sự si tình, còn câu 'vô tình' kia, là chỉ ai cơ?