Lúc này Tô Bằng chỉ cảm giác lực chú ý của mình toàn bộ đều tập trung ở trên tay phải phủ lên chuôi cầm bảo kiếm của Vân Đạo Tử. Lực chú ý của hắn dường như đều bị hấp dẫn ở nơi đóm không dám di động ánh mắt một chút nào.
Từng giọt mồ hôi lớn, từ trán Tô Bằng chảy xuống, loại cao thủ này mới có thể cảm giác được nguy hiểm, nói cho Tô Bằng, nếu như mình có một khắc buông lơi, bảo kiếm kia trong nháy mắt sẽ xuất kiếm, một kiếm chặt đứt người mình.
Lúc này, Tô Bằng đã có chút hiểu rõ, những cao thủ bị Nhất Đao Phong Vân của mình khóa lại kia là có cảm thụ như thế nào.
Mồ hôi trên trán Tô Bằng, có một giọt từ trán Tô Bằng chảy đến lông mi ánh mắt của Tô Bằng, còn không ngừng đi xuống dưới.
Tô Bằng đã có thể khống chế một số phản ứng bản năng của mình, hắn khắc chế bản thân không nháy mắt, nhưng mà mồ hôi chảy xuống mơ hồ lăn xuống mắt phải của hắn.
Mà trong nháy mắt này, Vân Đạo Tử rốt cuộc đã động, Tô Bằng hoàn toàn nhìn không rõ động tác của hắn, động tác nửa người của Vân Đạo Tử, Tô Bằng chỉ cảm thấy hư ảnh mơ hồ, bởi vì tốc độ quá nhanh, quả thực giống như là mơ hồ biến mất ở trong không khí vậy.
Chẳng qua là bằng vào trực giác cảm giác được Vân Đạo Tử xuất kiếm ở trước mặt Tô Bằng, chỉ là cảm giác một vầng sáng xuyên qua thời gian chói lọi rực rỡ, ở trước người lập lòe một chút, sau đó Tô Bằng cảm giác được một trận sát khí tê liệt vọt tới trước mặt, cả người một trận tê dại giống như đã mất đi cảm giác, đã bị chém trúng vậy.
Không nhịn được, Tô Bằng vẫn nhắm mắt lại một chút, sau đó mí mắt nhắm thật chặt, dường như cảm giác được thân thể của mình.
Trong nháy mắt này, Tô Bằng cảm giác mình chân chính cảm thấy một tia hơi thở tử vong.
"Vù!"
Ngay lúc này, trong không khí, mới truyền đến thanh âm bộc phát của một kiếm kia mang đến, chẳng qua là loại thanh âm này không có hết sức mãnh liệt, mà là sinh ra một loại cộng hưởng kỳ diệu, khiến Tô Bằng cảm giác cả người mình đều bị rung động lắc lư.
Sau một lúc lâu, Tô Bằng mới mở mắt ra.
Lúc này, Tô Bằng thậm chí sinh ra một loại cảm giác "Đầu ta có còn hay không?", theo bản năng sờ lên đầu của mình, mới phát hiện, đầu của mình vẫn còn đang ở trên cổ...
“Như thế nào, Tô Bằng, đã thấy rõ ràng một kiếm này của ta chưa?"
Thanh âm của Vân Đạo Tử vang lên, chỉ thấy hắn mỉm cười, hỏi Tô Bằng.
“Không có."
Tô Bằng lắc đầu, nói với Vân Đạo Tử.
“Không thấy rõ, cũng là chuyện bình thường... Tô Bằng, ngươi cảm thấy một kiếm vừa rồi kia, uy lực như thế nào?"
Tô Bằng nghe xong, thân thể chấn động, nói:
“Rất mạnh."
“Không, phải là rất mạnh, mạnh đến cực hạn!"
Tô Bằng sau khi nói xong những lời này, lắc lắc đầu, bổ sung nói.
Hắn nói tiếp:
“Một kiếm này, quá là nhanh... Nhất là cái loại tập trung khí cơ này, nếu sư phụ không phải là không cố ý ra tay với ta, chỉ bằng một kiếm vừa rồi, ta căn bản không thể nào ngăn cản được... Ta nghĩ một kiếm kia, căn bản là vượt qua thị giác cùng với năng lực phản ứng của ta. Chỉ cần chính thức chống lại một kiếm này, ta tuyệt đối ngăn chặn không được."
Có điều Tô Bằng đột nhiên vẻ mặt có chút do dự, nói:
“Có điều, sư tôn, một kiếm vừa rồi kia, ta cuối cùng có một loại cảm giác vẫn chưa thỏa mãn. Tuy rằng một kiếm vừa rồi kia của ngài cực kỳ nhanh chóng. Nhưng ta cuối cùng vẫn có loại cảm giác, sư tôn còn chưa có xuất toàn lực, không biết tại sao cảm giác như thế nữa."
Vân Đạo Tử nghe xong, thoả mãn gật gật đầu. Nói:
“Cảm giác của ngươi, quả nhiên rất nhạy cảm."
“Kiếm mới vừa rồi kia, vẫn có chút chưa thỏa mãn, đó là bởi vì... Ta vẫn chưa dùng tới nội lực."
“Cái gì, không dùng nội lực?"
Tô Bằng nghe xong, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh dị không tin được, nói:
“Sư tôn... Một kiếm ngài mới vừa sử dụng kia, thế nhưng lại chưa dùng tới nội lực, cũng có thể đạt tới loại tốc độ này sao?"
Vân Đạo Tử nghe xong, nhẹ gật đầu, nói:
“Quả thật như thế... Thật ra thì một chiêu vừa rồi kia, cũng không tính võ công của Tử Hà Môn ta."
“Không phải là võ công của Tử Hà Môn ta?"
Tô Bằng nghe xong, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, hỏi Vân Đạo Tử.
Vân Đạo Tử gật đầu, nói:
“Chiêu thức kia, là khoảng ba trăm năm trước, là do một lãng khách từ Đông Hải Doanh Châu đi thuyền tới Đông Doanh (Nhật Bản) luyện ra."
"Vị lãng khách Đông Doanh kia, sau khi đi vào quốc gia của chúng ta, không ngừng khiêu chiến với tất cả các cao thủ sử dụng kiếm nổi danh thiên hạ lúc ấy, mà võ công của hắn cực kỳ cao, người tỉ võ với hắn, không có người nào trở thành đối thủ của hắn."
“Mà còn theo như lời những người sau khi luận võ với hắn, mà may mắn còn sống sót nói, võ công của người này thật ra thì chưa hẳn là tinh diệu. Trên thực tế tới tới lui lui cũng chỉ có mấy chiêu như vậy... Nhưng mà, mấy chiêu võ công kia của hắn, lại hết sức thuần thục, nhất là có một chiêu thời gian rút bảo kiếm từ trong vỏ kiếm ra, đã tu hành tới cực điểm, căn bản không nhìn thấy đối phương ra tay, bản thân liền đã trúng chiêu. Mà bản thân cho dù có vô số chiêu thức tinh diệu, cũng lại một chiêu đều phát không ra được."
“Kiếm Khách Đông Doanh kia sau khi so đấu với hơn mười vị cao thủ sử dụng kiếm nổi danh trung nguyên, không ngờ lại không có người nào chịu được quá ba chiêu của hắn. Người này hết sức cuồng ngạo, đã từng phát ngôn bừa bãi, nói trung nguyên không có cao thủ sử dụng kiếm nào cả, vẫn nên đến bái nhập vào trường phái sở học của hắn đi."
“Lúc ấy tiền bối trong môn, nghe được người này cuồng ngôn, cảm thấy người này có chút cuồng ngạo quá đáng, cộng với muốn biết một chút về kiếm thuật tuyệt đỉnh của Đông Doanh, liền xuống núi tìm người này, so kiếm với người này."
“Kết quả so kiếm lại là tiền bối trong môn thắng, cao thủ so chiêu, ngay tại khoảnh khắc sinh tử, không thể nào nương tay, Kiếm Khách Đông Doanh kia bỏ mình ở chốn tha hương."
“Nhưng mà vị tiền bối kia sau khi trở về, lại vẫn có chút tinh thần hoảng hốt, ở trong môn thường xuyên nói với người khác, kiếm chiêu của vị Kiếm Khách Đông Doanh kia đúng là quá mức lợi hại, chỉ là vận khí của đối phương không tốt, bị gió biển thổi cát vào mắt, làm cho xuất kiếm chậm một giây lát, nếu không người chết nhất định là hắn."
“Mà còn vị tiền bối này, thì từ trên người Kiếm Khách Đông Doanh kia, chiếm được bí tịch kiếm pháp bán sách, trong đó tổng cộng gồm có năm chiêu."
“Lần so kiếm này, có ảnh hưởng cực kỳ trọng đại với vị tiền bối này, hắn nửa đời sau bỏ quên việc tu hành các kiếm pháp khác trong môn, chỉ nghiên cứu năm chiêu kiếm pháp mới này, cuối cùng vị tiền bối này tu luyện ra một bộ kiếm pháp kinh thế!"