Tô Bằng đi theo Vân Đạo Tử ra khỏi đạo cung, đi tới một chỗ đất trống trên núi, đồng tử kia ôm ba thanh kiếm, cũng đi theo hai người đi tới nơi này.
Chỗ đất trống kia, chung quanh có một vài tảng đá lớn, cũng có một chút cây cối, có điều sân không nhỏ, cũng đủ để người thi triển võ công.
Vân Đạo Tử mang theo Tô Bằng, đi đến nơi đây thì đứng lại, Vân Đạo Tử quay đầu lại, hỏi Tô Bằng:
“Tô Bằng, ngươi lần này xuống núi, có cảm giác được võ công của mình có chút thiếu sót hay không?"
Tô Bằng gật đầu, nói:
“Thiếu sót cũng chưa cần nói tới, nhưng luôn cảm giác, lực phòng ngự của kiếm pháp bán thức quả thật rất mạnh, nhưng lực công kích lúc bình thường thật không phải là quá mạnh. Tuy rằng kiếm pháp bán thức có một chiêu Liên Hoa Kiếm Khí, nhưng nếu trực tiếp thi triển, hoặc là thời gian tụ lực cần yêu cầu quá dài, hoặc là lực độ quá mạnh, hơn nữa không thích hợp đánh công kiên."
Vân Đạo Tử nghe xong, nhẹ gật đầu, nói:
“Đây là trong dự liệu, lúc trước truyền thụ ngươi kiếm pháp bán thức, một dạ không biết kiếm pháp của ngươi lúc trước có căn cơ như thế nào, một cái khác chính là không quá hi vọng ngươi ở trên giang hồ quá mức dương oai giễu võ, có điều nghe lời ngươi kể lại, mặc dù ngươi không tìm chuyện, chuyện cũng sẽ tìm tới ngươi. Mà còn ngươi trên giang hồ cũng có một số kẻ thù, nếu những lúc sinh tử, chỉ bằng vào kiếm pháp bán thức, quả thật có chút khó khăn."
Tô Bằng gật đầu, quả thật như Vân Đạo Tử nói, kiếm pháp bán thức không phải không tốt, mà là kiếm chiêu bình thường, không đủ sắc bén.
Sư tôn Vân Đạo Tử nếu đã nói như vậy, chẳng lẽ là muốn truyền thụ một loại kiếm pháp sắc bén cho mình?
Nhưng nghe Vân Đạo Tử bỗng nhiên đổi chủ đề nói:
“Có điều phòng ngự của kiếm pháp bán thức cũng là đệ nhất, nếu truyền thụ cho ngươi một bộ kiếm pháp khác, như vậy bỏ quên kiếm pháp bán thức cũng là có chút không ổn..."
“Ồ? Sư tôn, chẳng lẽ ngài còn muốn truyền thụ cho ta một bộ kiếm pháp mang tính chất phòng ngự nữa sao?"
Tô Bằng nghe xong, hỏi Vân Đạo Tử.
Vân Đạo Tử nghe vậy, khẽ mỉm cười. Nói:
“Vậy cũng không cần, ngươi đã luyện kiếm pháp bán thức, những kiếm pháp mang tính phòng ngự còn lại cũng không cần phải truyền thụ cho ngươi nữa, chỉ cần truyền thụ cho ngươi một bộ kiếm pháp có thể gia tăng tính công kích của kiếm pháp bán thức là được rồi."
"Gia tăng lực công kích của kiếm pháp bán thức?"
Tô Bằng nghe xong, không quá hiểu rõ ý tứ của Vân Đạo Tử, có chút nghi ngờ hỏi.
Bởi vì một bộ kiếm pháp, đều thi triển thành bộ, lại thêm phối hợp với phương thức vận hành nội lực, mới có thể phát huy ra được tác dụng của nó, hệ thống vận hành của kiếm pháp bán thức nếu gia tăng thêm lực công kích, vậy vẫn còn là kiếm pháp bán thức sao?
Cho nên Tô Bằng hết sức nghi ngờ.
“Ha ha, chính là ý tứ này. Chỉ là kiếm mà ta truyền thụ cho ngươi, cũng không phải là kiếm pháp đầy đủ, hoặc là nói trong kiếm ý Kiếm Pháp Bán Thức cũng không tăng thêm kiếm pháp gì, mà chỉ là năm tàn chiêu mà thôi
Vân Đạo Tử nói với Tô Bằng.
“Tàn chiêu?"
Tô Bằng nghe xong, cảm giác có chút mới lạ, mình nghe nói qua tàn cục của cờ tướng cờ vây, nhưng mà vẫn chưa nghe nói qua cái gọi là tàn chiêu.
“Đúng. Tàn chiêu. Có điều chiêu số mặc dù là tàn chiêu, nhưng uy lực cũng không tàn."
Vân Đạo Tử nói, nói xong, hắn ngoắc với đồng tử kia, nói:
“Tùng Phong, đem thanh kiếm ta thường dùng kia lấy ra đây."
Đồng tử gật đầu, ôm ba thanh kiếm đi tới.
Vân Đạo Tử từ trong ngực của đồng tử, lấy ra một thanh kiếm mà bản thân thường dùng, thanh kiếm này không rộng không hẹp, không mỏng không dày, cũng nhìn không ra có cái gì đặc biệt, nhưng từ góc độ nào đó mà nói, đều cảm giác được vừa đúng. Thậm chí vừa nhìn khiến cho người ta có một loại cảm giác loại kiếm này quả thực là làm ra giành cho sư phụ mà.
Vân Đạo Tử lấy thanh kiếm này ra, tuốt bảo kiếm ra khỏi vỏ, bảo đồng tử lui về phía sau. Sau đó đối mặt với Tô Bằng, đứng ở trước mặt Tô Bằng hai trượng, nói với Tô Bằng:
“Tô Bằng, xem kỹ, phương pháp xuất kiếm của ta."
Tô Bằng gật đầu, cẩn thận quan sát phương thức xuất kiếm của Vân Đạo Tử.
Vân Đạo Tử cầm kiếm, nhìn bảo kiếm một hồi, thế nhưng lại đem bảo kiếm thu hồi vào trong vỏ.
Tô Bằng nhìn thấy ù ù cạc cạc, thầm nghĩ chẳng lẽ sư tôn hôm nay không thoải mái, không muốn xuất kiếm, dạy mình kiếm pháp sao?
Nhưng mà, khi Tô Bằng vừa có ý nghĩ này, lại cảm giác khí thế của Vân Đạo Tử biến đổi.
Chỉ thấy bảo kiếm hắn cắm vào trong vỏ kiếm, xách tại tay trái, thân thể có chút đè thấp xuống phía dưới, tay phải phủ trên chuôi cầm của bảo kiếm, bày ra một tư thế hơi có vẻ kỳ lạ, giống như tùy thời đều muốn rút kiếm.
Bản thân Vân Đạo Tử, xem như khí chất trưởng giả ôn hoà hiền hậu hờ hững, có chút khí chất của Đạo gia, ngẫu nhiên còn có thể cảm giác được một cỗ khí chất lão thư sinh, bản thân coi như là rất hiền hậu, nhưng mà lúc này, khí thế của Vân Đạo Tử đột nhiên biến đổi, đột nhiên trở nên sắc bén.
Tô Bằng thấy vậy, chỉ cảm giác tóc gáy toàn thân mình đều dựng đứng lên, mà còn khí thế của Vân Đạo Tử chẳng những không có giảm xuống mà là không ngừng tăng lên, khiến Tô Bằng cảm giác thân thể của mình giống như rơi vào trong hầm băng.