Chung Linh Tú nhìn Tô Bằng, hung hăng dùng ánh mắt như muốn đục lỗ trên người hắn, nói:
“Nghe nói ngươi ở bên trong ảo cảnh, xuất thủ với yêu quái do ta huyễn hóa thành? Hừ, thiếu nữ đáng yêu vô địch thông minh lanh lợi như vậy mà ngươi cũng xuống ta được, thật khiến người ta tức giận mà! Hừ!"
Tô Bằng nghe xong, mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra Chung Linh Tú là vì cái này mà tức giận.
"Ăn không nói chuyện, ngủ không nói mớ, ăn cơm trước đi."
Vân Đạo Tử ho khan một tiếng, nói.
Chung Linh Tú nghe xong, le lưỡi, sau đó nhìn Tô Bằng, miệng phát âm không lên tiếng nói:
“Cơm nước xong kể với ta một chút những việc đã trải qua ở dưới núi đi."
Chẳng qua là những chuyện này, Tô Bằng tạm thời làm không được.
Bởi vì sau khi ăn cơm xong, Vân Đạo Tử liền kêu Tô Bằng lại, bảo hắn đi đạo cung, nói là có chuyện muốn nói với hắn.
...
Trong đạo cung, hai người Tô Bằng cùng với Vân Đạo Tử khoanh chân ngồi đối diện nhau.
“Tô Bằng, biểu hiện ở bên trong Huyễn Giới Thạch hôm qua của ngươi, ta cũng đã nhìn thấy, ngươi có chuyện gì muốn hỏi ta thì cứ hỏi đi."
Vân Đạo Tử ngồi ở trên bồ đoàn, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng gật đầu, hắn vốn có rất nhiều nghi vấn, hắn suy nghĩ một lát hỏi Vân Đạo Tử:
“Sư tôn, đêm qua hết thảy việc ta trải qua ở trong Huyễn Giới Thạch, cũng không đơn thuần chỉ là do trí nhớ của Thạch tiền bối tạo ra đúng không? Chẳng lẽ núi Tử Hà quả thật đã từng bị người tấn công sao?"
Vân Đạo Tử nghe xong, khẽ gật đầu nói:
"Là thật cũng có thẻ là giả, có điều cũng không quá khó khăn giống như chuyện người gặp phải ở bên trong Huyễn Giới Thạch đó. Lúc ấy Thạch tiền bối cũng không ở núi Tử Hà, Tùng tiền bối thì đang ngủ say cho nên để một số người mượn dịp tấn công."
Tô Bằng nghe xong, trong lòng khẽ động, nói:
“Về sau thì sao? Những người đó thế nào?"
Vân Đạo Tử nghe xong, trên mặt lộ ra một tia biểu tình hơi có vẻ ngạo nghễ nói:
“Tử Hà Môn ta vẫn còn ở chỗ này, ngươi nói bọn họ ra sao chứ? Thật ra phía sau núi Tử Hà có một bãi tha ma..."
Tô Bằng nghe xong, lộ ra vẻ mặt chợt hiểu ra, trong lòng cũng đồng thời cảm khái, xem ra tiền bối của Tử Hà Môn ta cũng không phải là đèn đã cạn dầu.
“Sư tôn, mỗi đệ tử của Tử Hà Môn đều phải trải qua khảo nghiệm của Thạch tiền bối sao? Đại sư huynh, Nhị sư huynh bọn họ cũng trải qua khảo nghiệm giống như vậy sao?"
“Quả thật như thế, có điều Thạch tiền bối... A, nó sinh ra thì ý thức đã có trăm vạn năm, qua nhiều năm như vậy nhưng lại không thích đổi mới cho lắm, nhiều năm qua khảo thí của Tử Hà Môn cũng đều không sai biệt lắm, chỉ có điều nhân vật đối địch trong đó hơi có chút biến hóa."
Tô Bằng nghe xong, không khỏi im lặng, lời này của sư tôn có chút uyển chuyển, có điều ý tứ thì Tô Bằng lại nghe rõ ràng, đó chính là...
Thạch tiền bối rất lười, rất lười rất lười.
“Tảng đá lười..."
Tô Bằng nghĩ dùng cái này hình dung một tảng đá, không khỏi cảm giác hơi kỳ quái.
Mà còn Vân Đạo Tử, vuốt vuốt chòm râu, nói:
“Khảo sát kia, ở trong trận thạch, chính là khảo sát phản ứng tuỳ cơ ứng biến của ngươi, không trận nhã thì sẽ trói không được cao thủ chân chính, sau đó vào rừng tùng thì là khảo sát tu hành kiếm ý của ngươi đã đạt đến loại trình độ nào, kẻ địch ở nơi đó, nếu kiếm ý không đến được hư kiếm tiểu viên mãn, hẳn là đánh không lại. Sau đó lại là khảo sát tâm tính cùng với quyết đoán của ngươi, một cửa ải cuối cùng kia thì chính là khảo sát ngươi đối với sự chênh lệch thực lực tuyệt đối trước mặt, đối đãi với bổn môn như thế nào."
Tô Bằng nghe xong, âm thầm gật đầu, nếu như mình sau khi nghe được những người giang hồ bên trong Huyễn Giới nhắc tới bảo tàng của Tử Hà Môn, mà lại gom lấy bảo tàng xuống núi, như vậy khảo sát của mình e là đã không được thông qua.
Suy nghĩ một lát, Tô Bằng lại hỏi:
“Sư tôn, mấy vị sư huynh, thông qua khảo sát như thế nào?"
“Đạo Kỳ thông qua tương đối thuận lợi, trong thạch trận, hắn trực tiếp dựa vào khinh công cao siêu, bay vượt qua loạn thạch, sau đó lúc gặp phải đám người giang hồ trực tiếp chém chết tất cả đám người giang hồ đó, dọc theo đường đi mãi đến cửa ải cuối cùng cũng đều là dễ như trở bàn tay."
“Khinh công của Thắng Nhi không bằng Đạo Kỳ, cũng không có năng lực trí nhớ như của ngươi, cho nên ở trong thạch trận, hắn chỉ dùng trọng kiếm của mình, đánh nát tất cả các tảng đá lớn trên con đường phía trước, một đường thẳng tắp chạy ra khỏi loạn thạch trận, sau đó cũng không sai biệt lắm so với Đạo Kỳ, diệt sát tất cả những người xâm chiếm núi Tử Hà."
“Tam sư huynh của ngươi thì lại là trực tiếp phá giải loạn thạch trận, hắn không có học qua công phu kiếm ý, cho nên kiếm ý biến thành trốn tránh đuổi giết, hắn dùng khinh công vứt bỏ mấy người đuổi giết hắn, nghe được tin tức của bảo tàng, có điều tin tức trong miệng của những người giang hồ kia biến thành nơi đó có trận pháp ngăn cản. Tam sư huynh của ngươi đi đến bảo tàng trước, khởi động những bảo vật có cơ quan uy lực khổng lồ, lợi dụng trận pháp cùng với cơ quan đem kẻ địch diệt sát, lại cứu thoát kiếm quỷ, có điều cửa ải cuối cùng bởi vì thực lực không đủ nên bị người giết chết."
“Về phần tiểu sư tỷ của ngươi, bởi vì sau khi Tam sư huynh ngươi trải qua khảo nghiệm, không muốn nhìn thấy cái chết của nàng cho nên đã đem chuyện khảo sát nói cho nàng biết, vì vậy vẫn không có chính thức tiến hành khảo sát, khảo sát trong môn cho nàng thì lại là một cái khác."
Vân Đạo Tử nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, trong lòng có chút kính ngưỡng, quả nhiên hai vị sư huynh thật sự quá mãnh liệt mà.
Suy nghĩ một lát, Tô Bằng hỏi Vân Đạo Tử:
“Sư tôn, ta còn muốn hỏi một chút, ta ở bên trong Huyễn Giới, cuối cùng nhìn thấy người trong tiên giới kia, đến tột cùng là kẻ địch đã từng xâm phạm núi Tử Hà hay là nhân vật hư giả được tạo ra từ trong trí nhớ của Thạch tiền bối?"
Nghe xong lời của Tô Bằng, Vân Đạo Tử vuốt vuốt chòm râu, nói:
"Cũng là nửa thật nửa giả... Này liên quan đến một số lịch sử của bổn môn, hôm nay nếu như đã nói tới đây, ta cũng nói lại với ngươi một chút vậy."
Tô Bằng nghe xong, tinh thần chấn động, hắn vẫn luôn hiếu kỳ, Tử Hà Môn ở trong con mắt của Tô Bằng, trong lịch sử tựa hồ cũng có rất nhiều cường giả, nhưng ở trên giang hồ lại không có thanh danh, Tô Bằng cũng luôn suy đoán Tử Hà Môn đến tột cùng là do người nào sáng lập, lại có chuyện xưa như thế nào.
Chỉ nghe Vân Đạo Tử nói:...