Chỉ nghe Vân Đạo Tử chậm rãi nói:
“Người trong Tử Hà Môn, không muốn nhiễm chuyện trong hồng trần, là bởi vì chuyện trong hồng trần cần phải để ý có quá nhiều, ảnh hưởng đến tu hành võ đạo, nhưng mà nếu đã dính phải, nếu như thật sự ảnh hưởng đến tâm cảnh của mình, liền một kiếm chém hết, đây cũng là một loại tu hành."
Vân Đạo Tử nói tới chỗ này, cầm lấy chén trà trước mặt, uống một ngụm tiếp tục nói:
“Tử Hà Môn tuy rằng coi như là môn phái lánh đời, nhưng cũng không phải thật sự không ăn khói lửa nhân gian, không có thất tình lục dục. Nếu bị ức hiếp đến cùng vậy thì đánh một trận là tốt rồi, người không thể li khai khỏi quần chúng, tiến vào hồng trần xuất kiếm chém hồng trần, vốn dĩ cũng là một loại tu hành. Mấy vị sư huynh của ngươi, lúc ở trong hồng trần cũng có nhân quả chưa dứt được, nhưng chưa hẳn đều là liên lụy, nếu quả thật chém không được, nói không chừng chính là để xác minh bản tâm của ngươi, dụng ý của thí luyện hồng trần cũng chính là ở chỗ này. Tu hành chưa chắc là phải ở nơi rừng hoang núi vắng, khổ luyện cả đời không ra được, nếu không nó cùng với không có tu hành cũng chẳng có khác biệt gì lớn."
“Chỉ có điều, chuyện ngươi nhiễm phải, cũng không phải là chuyện lớn đến mức không giải quyết được, ta cảm thấy ngươi có năng lực xử lý tốt được những chuyện đó, trong môn phái cũng không xuất lực trợ giúp gì, tự mình giải quyết đi. Có điều nếu như đối phương quả thật lấy lớn hiếp nhỏ, Tử Hà Môn cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến."
Tô Bằng nghe xong, có chút kinh ngạc, sư tôn lần này nói như thế với mình, dường như so với trước kia có chút bất đồng.
Nghe xong những lời này, trong lòng Tô Bằng giống như vang lên một ít lời nói mà khi còn bé, phụ thân cùng với chú hai, chú ba đã nói qua với mình, đại thể đều là loại đạo lý này. Lúc phụ thân Tô Bằng còn chưa có mất đi ý thức, đã từng nói qua với Tô Bằng, không cần phải lấy thân phận của mình ức hiếp người bình thường, nhưng nếu là bị người ức hiếp cũng không cần bận tâm, trực tiếp dùng thân phận mặt mũi của mình đè chết đối phương là được.
Mà còn sư tôn bây giờ nói ra những lời này, thái độ so với lúc trước có hơi khác, lúc trước sư tôn trong ấn tượng của Tô Bằng, nói chuyện dường như không có thẳng thắn như vậy.
Có lẽ, là bởi vì mình bây giờ đã trải qua được khảo nghiệm của môn phái, đã được coi là thành viên trọng yếu của môn phái, sư tôn nói chuyện với mình, cũng không quá để ý đến những việc đó.
Đây giống như đứa nhỏ lúc còn nhỏ, muốn bồi dưỡng đạo đức phẩm chất của hắn, để hắn có một tam quan chính xác cùng với khái niệm về đạo đức, nhưng lúc đứa nhỏ lớn lên, tiến vào xã hội cạnh tranh, các gia trưởng liền bắt đầu nói một số kỹ xảo thực dụng.
Vế trước làm như vậy, là vì đứa nhỏ không cần phải lúc còn rất nhỏ đã biến thành một người không biết phải trái, là người xấu dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Rồi sau đó lớn lên, lúc chân chính phải sinh tồn, đem một số vấn đề sẽ gặp phải trong thực tế sinh tồn nói cho hắn.
“Xem ra, ta đã vượt qua thời kỳ tu dưỡng đạo đức trong môn phái, sư tôn bắt đầu giảng một số kinh nghiệm xử thế thực tế cho mình."
Trong lòng Tô Bằng nghĩ như vậy.
Sau khi Vân Đạo Tử nói những thứ này, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, nói:
“Sắc trời cũng đã tối, ngươi cũng đã mệt mỏi rồi, đi nghỉ trước đi. Ta biết ngươi vẫn còn có thật nhiều chuyện muốn hỏi ta, có điều vẫn nên đợi đến ngày mai rồi hãy nói sau. Đi nghỉ trước đi."
Tô Bằng gật đầu, đứng dậy cung kính thi lễ, sau đó dưới sự dẫn dắt của Tam sư huynh Trần Kỳ Trận, rời khỏi đạo cung.
Đi ra khỏi đạo cung, Trần Kỳ Trận đưa Tô Bằng đến tiểu lâu hắn nghỉ ngơi lúc mới đến, sau đó cũng về nghỉ ngơi.
Một mình Tô Bằng ở trong tiểu trúc lâu, nhìn bố trí cảnh quan quen thuộc. Hít một hơi thật sâu, mình rốt cuộc đã về lại nơi đây.
Trong lòng hắn, quả thật còn có thật nhiều chuyện muốn hỏi sư tôn, có điều nếu đã trở về, cũng không vội vàng, liền hít một hơi thật sâu, trước tiên logout đã.
...
Ngày hôm sau, Tô Bằng lúc năm giờ rưỡi đã đăng nhập vào trò chơi.
Tiến vào trò chơi không lâu, liền có đồng tử của đạo cung tới nơi này hầu hạ, gọi Tô Bằng ăn cơm.
“Ha ha... Thật là có chút hoài niệm đồ ăn sư thúc Phạm Kiến chạm trổ, không biết hắn có còn thỉnh thoảng làm đầu bếp nghiệp dư hay không?"
Tô Bằng nhớ tới vị sư thúc kia, khóe miệng mang theo nụ cười, lắc đầu đi đến phòng ăn.
Đến phòng ăn, phát hiện sư tôn Vân Đạo Tử, Tam sư huynh Trần Kỳ Trận, còn có tiểu sư tỷ Chung Linh Tú, đều đang ở đây.
Nhìn thấy Tô Bằng đến đây, tiểu sư tỷ Chung Linh Tú đầu tiên làm ra mặt quỷ hung dữ, dường như muốn hù dọa Tô Bằng.
Tô Bằng thấy vậy, có chút dở khóc dở cười, giống như phương thức hoan nghênh của tiểu sư tỷ có chút đặc biệt.
Có điều Tô Bằng vẫn đi tới ngồi xuống, chỉ thấy Vân Đạo Tử khẽ gật đầu, nói:
“Gần nhất Thắng Nhi bế quan, Đạo Kỳ xuống núi, chỉ có chúng ta ba người ăn cơm, nhân số ít một chút, bây giờ Tô Bằng trở về, mới có cảm giác náo nhiệt một chút."