Tô Bằng nhìn miếng vải dính màu nằm trên mặt đất, sắc mặt nghiêm trọng.
Miếng vải trên mặt đất, Tô Bằng thoạt nhìn cảm thấy rất giống như loại vải quần áo tam sư huynh Trần Kỳ Trận của mình mặc, lúc này, lại còn nhuốm trong màu đỏ của máu.
Lại nhìn dấu vết trên mặt đất, rõ ràng có dấu vết vật lộn, giống như một người bị động vật nào đó vật ngã, sau đó đem người kia ném ra rất xa.
Tô Bằng thấy dấu vết trên mặt đất, dường như người bị thương kia tay bấu chặt lấy mặt đất bị bàn tay của loài động vật đặc biệt to lớn nào đó kéo đi, trên mặt đất cũng đều là vết máu, Tô Bằng không cần nhắm mắt đi xuyên qua trong thạch trận, chỉ cần đi theo vết máu trên mặt đất, là có thể tìm được rồi.
Tô Bằng theo vết máu, chú ý từng bước một đi qua, rốt cuộc, đã tìm đến một tảng đá lớn.
Vết máu biến mất sau cự thạch, còn Tô Bằng, thì nghe thấy đằng sau cự thạch, giống như có thanh âm động vật ăn thịt nào đó đang ngấu nghiến ăn.
Tô Bằng chậm rãi rút ra Vô Phong kiếm, vòng qua phía sau cự thạch kia.
Khi Tô Bằng vòng qua phía sau cự thạch, cảnh tượng trước mắt, khiến Tô Bằng vô cùng khiếp sợ.
Chỉ thấy một động vật thân thể cao gầy, đại khái nhắc nhở tương đồng với nhân loại, cánh tay cùng chân đều dài hơn so với người thường hai mươi ba mươi phần trăm, trên thân thể đều là lông bờm màu rám nắng, xoay lưng về phía mình, đang gặm cái chân của thi thể nhân loại, bắp chân của người kia, đã bị gặm sâu đến thấy xương, có chút dường như... dường như có chút giống chân động vật người gác rừng ăn ở trong nhà gỗ!
Tô Bằng nghĩ đến tình tiết này, trong lòng hoảng hốt, dưới chân trì nặng thêm đôi chút, phát ra chút âm thanh nho nhỏ, động vật kỳ lạ xoay lưng về phía Tô Bằng kia, lỗ tai đột nhiên co giật, xoay người nhìn.
Khi Tô Bằng nhìn thấy gương mặt của động vật này, sắc mặt không khỏi run lên, nói:
“Người gác rừng?”
Chỉ thấy gương mặt của động vật này, cùng với gương mặt người kia có chút giống nhau, chỉ là mặt mày đầy lông lá. Thoạt nhìn không khác mấy so với người gác rừng kia, chỉ là cằm của nó càng thon nhọn hơn, thoạt nhìn có điểm giống như cáo, lại có chút giống khỉ, dường như là gien của hai con này trộn lẫn với nhau sinh ra loài động vật quái dị này, lúc đứng lên, đã cao hơn hai mét ba mươi bốn mươi centimet. Dường như có thể đi lại bằng hai chân.
Động vật này nghe thấy âm thanh của Tô Bằng, không ngờ giống như là có thể nghe hiểu ngôn ngữ của Tô Bằng, trên mặt lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị, sau đó xoay mình một cái, tứ chi chạm đất, nhanh chóng từ bên cạnh tảng đá lớn kia chạy thoát, lao vào trong thạch trận, biến mất không thấy đâu.
Tô Bằng nhìn thấy động vật kia mỉm cười quỷ dị, cảm giác sau lưng từng đợt run rẩy, có điều hắn càng lo lắng người trong Tử Hà môn, hắn đi tới, quan sát tử thi còn sót lại trên mặt đất.
Chỉ thấy tóc tử thi này đã hoàn toàn tán loạn, là nam nhân, trên mặt huyết nhục mơ hồ, không còn nhìn rõ hình dạng nữa, trên người có hai mảnh vải rách, thoạt nhìn cùng vải rách Tô Bằng vừa rồi nhìn thấy trong vũng máu kia, là cùng một loại vải.
Trong lòng Tô Bằng trầm xuống, người này trước mắt, từ trên thân thể thấy, rất giống với tam sư huynh Trần Kỳ Trận của mình, hơn nữa vừa rồi, hắn còn nghe thấy tiếng của Trần Kỳ Trận, chẳng lẽ, người này chính là...
Tô Bằng nghĩ đến đây, lắc đầu mạnh một cái, mấy vị sư huynh của mình, đều có kỳ năng dị thuật, sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Có điều Tô Bằng cũng tăng thêm mười phần cẩn thận.
Vừa rồi hắn nhìn thấy động vật kia ăn bắp chân của thi thể này, thoạt nhìn không ngờ có bảy tám phần giống như người gác rừng kia, ngoại trừ đám lông lá bờm xờm trên người cùng gương mặt nhọn hoắc giống con cáo ra, thì lại khá là giống với người gác rừng, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Là trùng hợp, hay là động vật kia có thể ngụy trang thành bộ dáng thành người gác rừng, lừa người trên núi tới?
Hoặc là nói, là người gác rừng, có lẽ có quan hệ gì đó với động vật này.
Tô Bằng lúc này trong lòng đột nhiên run lên, bởi vì hắn nhớ tới, người gác rừng kia, cũng không nói cho Tô Bằng biết, hắn chính là người gác rừng!
Tô Bằng chưa từng gặp qua người gác rừng, hoặc là đối phương cũng không phải người gác rừng chân chính, mà đã giết người mình thật sự nên tìm, sau đó ở trong nhà gỗ ngụy trang?
Nghĩ tới đây, lòng Tô Bằng càng chìm xuống.
Lúc này, Tô Bằng chợt nghe cách đó không xa, phát ra âm thanh xào xạc, dường như đang có người đang đi về hướng này.
Tô Bằng sắc mặt nghiêm túc, trong tay cầm Vô Phong kiếm, tập trung vào nơi phát ra âm thanh phía trước, nhắm mắt lại, đi vào bên trong.
Đi đến nơi đó, Tô Bằng mới mở mắt, nhìn bốn phía xung quanh.
Nơi này cũng là một đống đá lộn xộn, đằng sau đống đá này, dường như đang có người ở đó.
Tô Bằng cầm kiếm, cẩn thận đi tới, khi hắn vòng qua loạn thạch, lúc nhìn thấy người phía sau loạn thạch, đột nhiên sững sờ.
“Tiểu sư tỷ?”
Tô Bằng nhìn thấy, người phía sau đống loạn thạch kia, chính là tiểu sư tỷ của mình... Chung Linh Tú.
Lúc này, trên người nàng dính đầy vết máu, giống như bị thương không nhẹ, nửa hôn mê dựa trên loạn thạch, trong tay còn cầm một cơ quan, xem ra giống như là Ngưu Mao Kim Châm.