Trò Chơi Tự Định Nghĩa

Chương 30: chương 30

Trước Sau

break

Địa điểm hẹn trước với đám Liêu Lị Sa là một câu lạc bộ tư nhân.

Đây là câu lạc bộ thuộc công ty của mẹ Trương Kỳ Nhã. Nơi này có tính bảo mật cao, cơ bản là không mở cửa tiếp người ngoài, chỉ có người quen mới có thể đi vào. Đây cũng là lý do tại sao họ chọn nơi này.

“Này, thọ tinh* của chúng ta tới rồi.” Vừa đẩy cửa ra, Trương Kỳ Nhã nâng một ly rượu, tươi cười nghênh đón Thiện Yên Lam.

 

*Thọ tinh là chỉ hai sao đầu tiên trong bảy sao của chòm sao Thanh Long trong Nhị Thập Bát Tú tức là sao Giác và sao Cang. Chức năng của Thọ tinh là cầu cho quốc vận lâu dài, sau được coi là vị thần của thế gian cầu sự trường thọ cho con người.

“Sinh nhật vui vẻ.” Liêu Lị Sa đưa cô một cái hộp.

Không chỉ cách trang trí phòng, đến cả cách ăn mặc của từng người cũng đều rất tinh tế.

Ngũ quan Liêu Lị Sa diễm lệ, dáng người yểu điệu, cao gầy, mặc một chiếc váy ngắn nóng bỏng phối với đôi giày cao gót để lộ ra đôi chân thêm phần thon dài. Cô ta trang điểm tinh tế, đường kẻ mắt hất khá cao, đôi môi đỏ mọng khiến cô ta càng thêm quyến rũ.

 

Trương Kỳ Nhã và Liễu Khinh Khinh cũng ăn mặc tỉ mỉ, hoàn toàn khác với học sinh, mỹ phẩm, chiếc túi hàng hiệu trên tay, thậm chí nhãn hiệu cao cấp đặt làm riêng trên tay cũng thể hiện rõ gia cảnh của mấy nữ sinh này không tầm thường.

“Sinh nhật vui vẻ.” Lý Hân Vãn cũng ở đây, hiển nhiên cô ấy hơi mất tự nhiên, không dám thả lỏng trong hoàn cảnh thế này. Nhìn thấy Thiện Yên Lam, cô ấy vội đứng dậy đưa quà qua: “Quà của tôi không đáng giá, ngại quá...”

 

Thiện Yên Lam cười vui vẻ: “Cảm ơn cậu, cậu tặng quà cho tôi là tôi vui lắm rồi.”

 

“Mở quà của tôi ra xem đi.” Liễu Khinh Khinh ném cho cô một cái hộp, cười nói: “Đặt riêng cho cậu đấy, không được nói không thích đâu nhé.”

Cô cười: “Sao có thể chứ.”

Nhìn qua, quà của ba người nhóm Liêu Lị Sa đều rất đắt đỏ.

Liễu Khinh Khinh tặng cô một sợi dây chuyền, phía sau có tên Thiện Yên Lam, trông rất có lòng. Trương Kỳ Nhã tặng một lọ nước hoa, Thiện Yên Lam biết, cũng hiểu khá rõ về nhãn hiệu này, cô chưa từng thấy mùi hương này, xem ra Trương Kỳ Nhã tìm người điều chế riêng.

 

Còn về Liêu Lị Sa, cô ta tặng một đôi giày cao gót, nhãn hiệu cực nổi tiếng, nghe cô ta nói, đây cũng là hàng cao cấp đặt làm riêng.

Điều này làm Thiện Yên Lam âu sầu không biết sau này phải đáp lễ thế nào.

 

“Yên Lam, hôm nay cậu trang điểm à?” Liêu Lị Sa ghé sát lại nhìn cô, nhếch môi cười: “Đẹp thật đấy.”

Cô cảm ơn quà tặng của cô ta rồi gật đầu: “Ra ngoài ăn với ba mẹ, trang điểm qua loa thôi.”

“Tôi còn tưởng cậu sẽ không động đến những thứ này.” Cô ta kéo tay Thiện Yên Lam, ngồi trên sô pha, gọi nhân viên phục vụ đưa cô một ly rượu: “Uống một chút đi.”

Thiện Yên Lam nhìn qua, từ chối khéo: “Tôi còn chưa thành niên.”

 

“Bé ngoan, không ai dám quản chúng ta đâu.” Cô ta cười nhạo.

Trương Kỳ Nhã lại mở một chai Champagne, chậm rãi nói: “Sao Lý Ngũ Kỳ đi đậu xe lâu thế?”

“Đến rồi đây.”

Cửa được người bên ngoài đẩy ra, chỉ thấy Lý Ngũ Kỳ cầm một cái túi in logo bước vào, phía sau là Chung Việt và Tống Túc. Nhìn thấy ánh mắt Chung Việt, cô thầm thở dài.

“Sinh nhật vui vẻ, Yên Lam.” Chung Việt lại gần, đưa quà cho cô.

Cô mỉm cười nhận lấy.

Tống Túc phía sau đi vào, thuận tay ném một cái túi cho cô: “Cầm này.”

Cái túi khá nặng, khó khăn lắm cô mới bắt được: “Cảm ơn.”

 

Không khí của buổi tiệc sinh nhật rất tốt, Trương Kỳ Nhã thích nói đùa, cũng không ai trêu ghẹo quan hệ của Tống Túc và Lý Hân Vãn, càng không có ai nhắc tới Chung Việt và Thiện Yên Lam. Thiện Yên Lam thở phào nhẹ nhõm.

Ngay từ đầu đã có người phục vụ, thiếu rượu hay đồ ngọt, họ sẽ ấn chuông để có người đưa thêm vào.

Lúc chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, vì Thiện Yên Lam không thể cầm nhiều đồ như vậy, Trương Kỳ Nhã gọi một người qua cất hết quà tặng đi, đến tối sẽ đưa tới nhà cô.

Mặc dù đôi khi đám người này rất phiền phức nhưng chỗ tốt của việc có tiền ở ngay đây.

Trời chưa tối lắm, họ nói muốn đi ăn cơm tối cũng chỉ lót dạ, nghe Liêu Lị Sa nói tối nay còn phải tới quán bar chơi.

 

Thiện Yên Lam chưa từng tới quán bar mà ba mẹ cũng không đồng ý cho cô về nhà quá khuya, hơn nữa cô còn chưa thành niên, vốn không vào đó được.

“Cậu không cần lo, quán bar do anh trai Lý Ngũ Kỳ mở, ai dám ngăn chúng ta?” Trương Kỳ Nhã vỗ vai cô.

Thiện Yên Lam gật đầu.

Dù trước nay cô chưa từng tới những nơi như thế nhưng cô sẽ không cảm thấy đó là nơi không tốt lành gì.

Nếu đã tới rồi, vậy cứ vào xem thử.

Liêu Lị Sa lại bất ngờ khi thấy cô đồng ý, cô ta kéo cánh tay cô: “Tôi còn tưởng cậu sẽ bảo ba mẹ không cho, không ngờ cậu cũng không ngoan lắm.”

“Về sớm là được.”

Mấy người đi qua đội ngũ xếp hàng dài, đi thẳng vào lối đi vip, để bảo vệ đối chiếu mặt mũi xong là có thể trực tiếp đi vào.

Bên trong rất ồn ào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên, ai ai cũng ăn mặc gợi cảm, đến cả đàn ông cũng không kiêng dè nới rộng cổ áo, khắp nơi đều là không khí mê hoặc, nói thực lòng, cô khá tò mò.

 

“Lần đầu tới đây à?” Bên cạnh bỗng vang lên giọng nói trầm khàn.

Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của Chung Việt.

Cô ừ một tiếng.

“Mặc dù là nơi của người quen nhưng vẫn phải chú ý an toàn.”

Thiện Yên Lam ngạc nhiên nhìn cậu ta, khẽ cười: “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”

Cách đó không xa, Lý Ngũ Kỳ ôm một người đàn ông ăn mặc phô trương, có lẽ đó chính là anh trai Lý Ngũ Kỳ mà Trương Kỳ Nhã nhắc tới.

“Em là thọ tinh hôm nay phải không?” Người đàn ông nhìn qua, mỉm cười tiến lại gần, ngắm nghía khuôn mặt Thiện Yên Lam: “Người đẹp sinh nhật vui vẻ, rượu hôm nay anh mời.”

Cô cười lễ phép: “Cảm ơn.”

“Nhìn có vẻ là lần đầu đến đây phải không?” Người đàn ông xoa cằm, chỉ ghế lô cách đó không xa: “Để em trai anh dẫn các em qua đó chơi, lát nữa anh uống rượu với các em.”

Lý Ngũ Kỳ vỗ vai anh ta: “Anh, có người gọi kìa.”

Anh ta quay đầu, xua tay chuẩn bị rời đi: “Được rồi, chơi cho thỏa thích nhé.”

Ngồi trên ghế lô, Lý Ngũ Kỳ giải thích: “Đó là anh tôi, Lý Ngũ Cánh.”

“Lát nữa nói với anh cậu một tiếng, tiền rượu để tôi thanh toán.” Thiện Yên Lam nhìn các loại rượu đắt đỏ bày trước mặt, cô hơi ngại để người lần đầu gặp mặt mời.

Lý Ngũ Kỳ cười: “Không sao, anh ấy là người lớn, đương nhiên phải để anh ấy trả tiền.”

“Cái này...” Cô vẫn cảm thấy không ổn lắm.

“Không sao, anh tôi đã mời nhiều lần rồi, không thiếu gì một lần này.”

Nghe cậu ta nói thế, cô mới từ bỏ: “Lần sau mời mọi người uống thứ khác.”

Liêu Lị Sa vẫn luôn im lặng, nghe thấy cô nói hết câu, cô ta cười xùy rồi rót rượu cho cô: “Học sinh ngoan, uống một ly trước đi.”

Bầu không khí lại được đẩy lên cao, có người dẫn đầu, những người khác cũng tự nhiên hơn nhiều.

Tửu lượng của Thiện Yên Lam không tốt lắm, nói một cách chính xác thì là cô chưa từng uống rượu. Trước kia lúc ăn cơm, hôm nào tâm trạng ba tốt, ba sẽ cho cô nếm thử nhưng cô vẫn không biết mình uống được bao nhiêu.

Mãi tới khi uống được khoảng một chai, cô mới biết tửu lượng của mình tệ đến mức nào.

Gò má cô ửng đỏ, môi đỏ hồng, dính chút rượu chưa kịp liếʍ sạch. Những người khác vẫn đang uống, ai cũng uống giỏi hơn cô, cô nhìn quanh một vòng, Trương Kỳ Nhã uống được nhất, sau đó là Lý Ngũ Kỳ, hai người này uống nhiều hơn những người khác nhiều.

Liễu Khinh Khinh đã xuống sàn nhảy nhảy rồi, uống được kha khá, Liêu Lị Sa và Trương Kỳ Nhã kéo cô xuống theo.

“Tôi không biết nhảy.” Cô từ chối khéo.

“Cứ nhảy đi rồi sẽ biết thôi.” Liêu Lị Sa kéo tay cô, nhìn mấy chàng trai và Lý Hân Vãn: “Mọi người có đi cùng không?”

Từ đầu đến giờ, Chung Việt và Tống Túc đều rất kiệm lời, Thiện Yên Lam uống rượu váng đầu, vốn không chú ý tới họ, vừa nhắc tới họ, cô vô thức nhìn qua.

Cái ngẩng đầu lơ đãng ấy khiến cô và Chung Việt nhìn vào mắt nhau.

Chỉ thấy cậu ta nhếch môi, đặt ly rượu xuống: “Được thôi.”

“A Túc thì sao?” Liêu Lị Sa gọi.

Tống Túc không hăng hái lắm: “Không đi đâu.”

“Tôi cũng không đi...” Lý Hân Vãn thấy mọi người nhìn mình thì vội nói.

Liêu Lị Sa không trả lời, cô ta kéo tay Thiện Yên Lam rời đi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc