Mấy người kia nhìn nhau, cuối cùng Trương Kỳ Nhã phá vỡ bầu không khí im lặng trước. Cô ta bật cười, nhìn Chung Việt đầy ẩn ý: “Ồ, vậy chúng tôi đi trước, lát nữa sẽ gửi định vị cho hai người.”
Chung Việt hất cằm.
“Đợi đã, tôi đi với mọi người.” Thiện Yên Lam vội kéo Liễu Khinh Khinh bên cạnh.
Cô ta nhìn hai người: “Không phải hai cậu muốn...”
“Các cậu đi trước đi.”
Chung Việt bóp chai nước khoáng dẹp lại, ném chính xác vào thùng rác cách đó không xa rồi kéo tay Thiện Yên Lam, mỉm cười nói: “Không phải cậu bảo sẽ giúp tôi sao?”
“Thôi được rồi, chúng ta đi thôi.” Trương Kỳ Nhã kéo tay Liễu Khinh Khinh và Lý Ngũ Kỳ, trước khi đi, cô ta còn nháy mắt với Chung Việt.
Chung Việt cười khẽ.
“Cậu muốn nói gì?” Sau khi mọi người rời đi, Thiện Yên Lam hất tay cậu ta ra.
Chung Việt quay đầu lại nhìn cô.
Thời tiết chuyển lạnh, cô mặc một chiếc áo khoác mỏng nhưng không đeo tất, để lộ ra hai chân thẳng và trắng nõn.
Thiện Yên Lam ngẩng đầu, giọng điệu lạnh lùng: “Còn nhớ lần trước tôi nói gì không?”
“Cậu nói cậu cực kỳ ghét tôi.” Chung Việt mỉm cười giống như không có bất kỳ cảm nhận gì với câu nói ấy. “Cậu còn nói nếu có lần sau, cậu sẽ cho tôi đẹp mặt.”
Mặc dù không phải nói lại nguyên văn nhưng ý nghĩa đúng là như vậy, cô hít sâu một hơi: “Vậy cậu muốn nói gì với tôi?”
Ai ngờ cậu ta suy nghĩ một lúc rồi ung dung nói với cô: “Chẳng muốn nói gì cả.”
Nụ cười hoàn mỹ mà Thiện Yên Lam luôn giữ vững đã xuất hiện vết nứt, vẻ mặt cô cứng đờ: “Gì cơ?”
“Tôi bảo chẳng có chuyện gì cả.” Chung Việt đút hai tay vào túi áo, cúi đầu cười: “Chỉ muốn ở cùng một chỗ với mình cậu một lát thôi.”
Thiện Yên Lam cạn lời, cô không biết phải nói tiếp thế nào, không khí đóng băng một lúc, cô thở dài: “Tôi nói với cậu rồi, tôi không thích cậu, cậu có thể đừng phí tâm tư cho tôi không?”
“Cậu không thích tôi là chuyện của cậu.” Chung Việt không hề bất ngờ vì sự từ chối của cô, cậu ta nói mà mặt không đổi sắc: “Cậu còn đòi xen vào chuyện tôi có thích cậu hay không à?”
Cô á khẩu, không biết nên nói tiếp thế nào.
Cô từng gặp rất nhiều chàng trai nhưng đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với dạng người thế này.
“Đã có người nghiêm túc theo đuổi cậu chưa?” Chung Việt cầm một chai nước, khác với chai vừa rồi, lần này, cậu ta chậm rãi uống.
Nói thật lòng, Thiện Yên Lam không muốn tiếp tục trò chuyện về chủ đề này nữa nhưng cô vẫn nhẹ nhàng nói: “Chưa.”
“Ồ, vậy tôi là người đầu tiên sao” Cậu ta cười đầy ẩn ý rồi nhìn cô chằm chằm.
Cô lười chẳng thèm ừ một tiếng: “Đi thôi.”
Chung Việt ung dung theo phía sau, khi cô sắp đi ra khỏi sân thể dục, cậu ta gọi cô lại: “Tôi quên chưa thay quần áo rồi, cậu đợi tôi một lát.”
Thiện Yên Lam dừng chân, cô lại đóng cửa vào.
Nếu cậu ta muốn thay quần áo, tại sao không thay từ trước?
“Tôi ở đây đợi cậu.”
Ban đầu cô tưởng Chung Việt định vào trong phòng nghỉ thay, kết qua cậu ta kéo cổ áo thể dục lên, nhẹ nhàng cởi ra.
Thiện Yên Lam quay mặt đi, thân hình trần trụi bất thình lình đập vào mắt khiến cô kinh ngạc.
Chung Việt nhìn cô, thấy dáng vẻ vờ như bình tĩnh mà nhìn qua nơi khác của cô, cậu ta bật cười, lấy khăn mặt chậm rãi lau mồ hôi trên người. Cậu ta rất cao, thân hình mảnh khảnh có cơ bắp, trận thi đấu vừa rồi làm cậu ta đổ đầy mồ hôi, tóc được vuốt hết lên, để lộ cái trán đầy đặn.
Cậu ta thay quần áo rất chậm, cô không giục, chỉ đứng im cạnh cửa.
“Được rồi, đi thôi.”
Chung Việt mặc áo sơ mi, không biết có phải vì nóng quá không, cậu ta cởi hai nút áo đầu, để lộ xương quai xanh và một phần ngực, Thiện Yên Lam không nhìn lung tung, cô kéo cửa ra ngoài.
“Tôi thành thật xin lỗi vì lúc trước đã làm những chuyện kia với cậu.” Đang đi, cậu ta bỗng lên tiếng.
Lời này khiến Thiện Yên Lam hơi bất ngờ, cô ngẩng đầu nhìn Chung Việt đang đi cạnh mình.
“Tôi thực lòng thích cậu.” Cậu ta mỉm cười: “Đừng ghét tôi được không?”
Cô im lặng một lúc, sau đó học theo cậu ta, cười nói: “Cậu tát một cái rồi lại cho một quả táo ngọt sao?”
“Tôi thành tâm muốn xin lỗi cậu.” Cậu ta nắm tay cô đặt lên ngực mình, giọng điệu nghiêm túc: “Cảm nhận được thành ý của tôi không?”
Thiện Yên Lam hất mạnh tay cậu ta ra: “Cậu vừa phải thôi.”
“Lạnh lùng thật đấy, Yên Lam.” Cậu ta không những không giận mà còn cười.
Đi ra đến cổng trường, Chung Việt lấy điện thoại gọi xe. Tan học lâu rồi, trường học không còn nhiều người, chỉ còn lác đác một vài học sinh trực nhật với người của hội học sinh đi ra. Họ không kiềm chế được mà nhìn hai người đứng ngoài cổng trường.
“Cậu nói xem, liệu ngày mai có lời đồn hai chúng ta yêu nhau không?” Chung Việt trêu đùa.
Thiện Yên Lam cười nhưng trong mắt không hề có niềm vui: “Vậy phiền cậu ra mặt làm sáng tỏ nhé.”
“Tại sao phải làm sáng tỏ?” Cậu ta cất di động vào túi, cười tươi rói nhìn cô: “Tôi muốn hẹn hò với cậu còn chẳng được kìa.”
Cô không để ý tới cậu ta, cách đó không xa, một chiếc xe đi tới, đậu trước mặt họ.
“Xe đến rồi, đi thôi.” Cô lên xe trước.
Trương Kỹ Nhã đã gửi định vị cho họ, là một cửa hàng đồ ngọt mới mở, cách trường rất gần, thực ra không cần phải gọi xe nhưng sợ mọi người đợi lâu quá nên họ mới đặt.
“Oa, cuối cùng hai người cũng tới rồi.” Trương Nhã Kỳ vừa thấy họ vào cửa đã vẫy tay: “Mau lại đây, đồ ngọt ở đây khá ngon.”
Nói là chúc mừng thắng trận đấu nhưng trong hai người tham gia thi đấu, Lý Ngũ Kỳ trông có vẻ không quan tâm cho tắm. Lý do rất rõ ràng, Liêu Lị Sa không ở đây.
“Này, cậu phân biệt đối xử rõ ràng thế hả.” Liễu Khinh Khinh không nhịn được cười: “Lị Sa về nhà trước rồi, cũng không phải cậu không biết Lị Sa rất tùy hứng.”
Lý Ngũ Kỳ cầm thìa khuấy cà phê: “Tôi chẳng nói gì cả.”
“Cậu thôi đi, viết hết cả lên mặt rồi kìa.”
“Nói xem vừa nãy hai cậu trò chuyện thế nào rồi?” Trương Kỳ Nhã quay đầu hỏi, vẻ mặt hóng hớt: “Quyết định hẹn hò chưa?”
Chung Việt cười nói: “Chưa.”
“Ồ, Yên Lam khó theo đuổi vậy sao?” Cô ta nhìn Thiện Yên Lam đang im lặng rồi lại khinh bỉ Chung Việt: “Cậu ăn hại thật đấy.”
Cậu ta bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi sẽ cố gắng.”
Thiện Yên Lam nuốt ngụm cà phê trong miệng xuống, tiếng đặt chiếc ly lên bàn vang lên: “Còn đang học cấp ba, tôi sẽ không yêu đương.”
Không khí đột nhiên im lặng, Liễu Khinh Khinh với Trương Kỳ Nhã nhìn nhau.
Cô nhìn hai người kia rồi mỉm cười: “Thấy hai cậu tích cực như vậy, đến lúc ấy chắc chắn sẽ thất vọng nên tôi nói trước.”
“Cậu không thích Chung Việt?” Liễu Khinh Khinh chống cằm: “Còn có nữ sinh không thích cậu ấy sao?”
Cô ừ một tiếng: “Tôi không thích.”
Lý Ngũ Kỳ bên cạnh vẫn im lặng nghe chợt thở dài, thương hại nhìn Chung Việt.
“Người ta còn đang ngồi cạnh kìa, không nhìn ra cậu lại nhẫn tâm như thế.” Trương Kỳ Nhã bật cười, trêu ngươi Chung Việt: “ŧıểυ Việt Việt đáng thương quá.”
Chung Việt thở dài, bất đắc dĩ: “Biết tôi đáng thương rồi còn nói.”
“Xem ra cậu đã biết trước rồi phải không?”
“Đúng thế, vì vậy tôi mới nói muốn theo đuổi cậu ấy.”
Thiện Yên Lam chợt nói chen vào một câu: “Vẫn nên làm bạn bè thôi.”
Ba người đồng loạt nhìn cô.
Cô cười dịu dàng, đây là lần đầu tiên cô nở nụ cười đầy thiện ý với Chung Việt: “Cậu làm vậy sẽ khiến tôi khó xử, hơn nữa ba mẹ tôi không đồng ý để tôi quá thân thiết với nam sinh, cậu có thể hiểu cho tôi không?”
Nói đến mức này rồi, là người thì sẽ không từ chối.
Nếu còn tiếp tục, đến bạn bè cũng không thể làm được.
Chung Việt không cười nữa, ánh mắt không rõ suy nghĩ, im lặng một lúc, cuối cùng cậu ta nói: “Được thôi.”
Ra khỏi cửa hàng đồ ngọt, tâm trạng cô rất tốt, có thể ngang nhiên cách xa Chung Việt. So với Chung Việt, cô tình nguyện ở cùng một chỗ với Lý Ngũ Kỳ không có bất kỳ uy hiếp gì hơn.
Đứng ở trạm xe buýt, cô tra thời gian xe buýt đến, thấy còn năm phút nữa xe mới tới, cô tắt điện thoại, dựa vào biển quảng cáo, nhàm chán nghịch cái bóng dưới đất.
“Thiện Yên Lam.”
Không biết từ lúc nào, một chiếc xe dừng trước mặt cô, Chung Việt ngồi phía sau, cậu ta hạ cửa xe xuống nhìn cô.
“Cậu nói chúng ta chỉ có thể làm bạn bè thôi?”
Cố tình dừng xe lại chỉ để hỏi cái này? Thiện Yên Lam bất ngờ nhưng vẫn cười ừ một tiếng.
Không ngờ cậu ta lại cười nhạo: “Cậu nên biết rằng tôi không muốn làm bạn bè với cậu.”
“Trừ cái này ra, không còn lựa chọn nào khác.” Cô nhếch môi, nghiêng đầu: “Cậu muốn làm người xa lạ với tôi sao?”
Cậu ta nhìn cô, mấy giây sau mới nói: “Cậu ác lắm.”
“Chưa ai hình dung tôi như thế cả.” Cô cười càng thêm tươi: “Đi đường cẩn thận, bạn hiền.”
Chung Việt không để tài xế lái xe đi mà một tay chống lên cửa sổ, mỉm cười: “Làm sao bây giờ, tôi vốn không muốn từ bỏ.”
“Vậy cậu còn muốn làm gì?”
“Hẹn hò với tôi đi, tôi sẽ khiến cậu thích tôi.”
“Tôi đã nói không yêu đương rồi.”
“Không thử một lần, làm sao biết được?”
Lòng kiên nhẫn của cô đã hết sạch: “Xe buýt sắp tới rồi, đừng cản đường.”
“Tôi có thể tiếp tục theo đuổi cậu không?”
Liếc mắt thấy xe buýt phía sau chậm rãi tới, cô nhíu mày, không được đỗ xe ở đường dành cho xe buýt, người này không màng tới luật giao thông.
Cô nhắc nhở: “Xe tới rồi kìa.”
“Có thể không?” Cậu ta làm như không nghe thấy, chỉ cười nhìn cô: “Hửm?”
Xe buýt đã đến, đáng tiếc là phía trước có một chiếc xe không lái đi, tài xế hạ cửa xuống, mắng một câu: “Này, xe của cậu làm sao thế hả?”
Thiện Yên Lam nghiến răng: “Phiền cậu lái xe đi.”
“Có thể không hả?”
“Không thể.”
Cậu ta tỏ vẻ tiếc nuối: “Vậy phải làm sao đây, chúng ta cứ tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nhé?”
“Chung Việt...”
“Này! Rốt cuộc có lái ra không!” Tài xế xe buýt đã nổi giận đùng đùng rồi nhưng người trong cuộc vẫn không thèm để ý, chỉ cười nhìn cô.
“Nếu còn không lái ra, tôi báo cảnh sát đấy!”
Thiện Yên Lam không nhịn được nghiến răng, lí nhí nói: “... Có thể.”
“Cái này là cậu nói đấy nhé.” Cậu ta cười hớn hở, vẫy tay để tài xế khởi động xe, trước khi cửa kính được kéo lên, cậu ta còn bỏ lại một câu: “Ngày mai gặp lại, Yên Lam.”
Hôm sau là cuối tuần nhưng trước đó, cô đã hẹn ăn sinh nhật với đám Liêu Lị Sa rồi. Lại phải gặp mặt Chung Việt khiến cô hối hận tại sao lúc đầu không thông báo sai ngày.
Lúc lên xe, cô có thể nghe thấy tài xế còn đang mắng cái xe chắn đường.
Sáng hôm sau, cô dậy sớm, vì hai ngày cuối tuần đều phải ra ngoài chơi với bạn nên cô dành thời gian buổi sáng sớm cho ba mẹ.
Ba mẹ đã đặt nhà hàng từ trước rồi, đến nhà hàng cũng sang trọng nên cô phải trang điểm. Ngồi nhìn bản thân trước bàn trang điểm, cô mỉm cười ra ngoài.
“Chào viện trưởng Thiện, luật sư Trần.” Quản lý ra tiếp đón, tươi cười dẫn họ vào phòng riêng: “Gần đây có vài món mới, các vị có muốn thử không?”
“Yên Lam, con muốn ăn gì nào?” Mẹ đưa thực đơn cho cô.
Cô liếc qua: “Cho một phần bánh quế hoa, những thứ khác như bình thường là được rồi.”
“Hôm nay là sinh nhật Yên Lam phải không, đúng là càng lớn càng đẹp.” Quản lý cười nói: “Một tuần trước chúng tôi đã chuẩn bị quà rồi, chờ mọi người ăn xong, cháu xem thử xem được không.”
Mẹ cười: “Quản lý Vương có lòng quá, năm nào cũng chuẩn bị quà cáp chu đáo.”
“Có gì đâu, mọi người vẫn luôn ủng hộ Phác Ngọc Các của chúng tôi, sinh nhật khách quen, đương nhiên chúng tôi phải nhớ kỹ rồi.”
Thiện Yên Lam khép thực đơn lại, mỉm cười với quản lý: “Chúng tôi chưa ăn cơm đã tới đây, rất mong chờ món mới của nhà hàng.”
“Vậy tôi đặt đơn.”
Mẹ hài lòng nhìn con gái ngồi yên lặng, cười nói: “Con gái nhà chúng ta mỗi năm một xinh hơn.”
“Đương nhiên, không nhìn lại xem là con gái nhà ai.” Ba hùa theo.
“Cục cưng mười bảy tuổi rồi.” Mẹ lấy hộp quà từ trong túi ra, nhìn kích cỡ có thể đoán ra là dây chuyền, bà ấy mở ra cho Thiện Yên Lam xem: “Con gái lớn rồi, sắp có nhiều chàng trai theo đuổi hơn rồi.”
Ba cũng lấy một hộp quà ra cười nói: “Từ lúc mười năm tuổi đã có nam sinh đợi ở cửa nhà để đi học cùng rồi.”
Thiện Yên Lam đỏ mặt: “Chuyện lâu lắm rồi mà.”
“Đó là lần đầu tiên mẹ nhận ra rằng hóa ra Yên Lam nhà chúng ta được yêu mến như thế.” Mẹ chống cằm, mặt tươi như hoa: “Sao hả, ở trường có người theo đuổi con à?”
Cô bất đắc dĩ: “Không có ạ.”
“Không có thật không, nam sinh lần trước đâu, cậu ta không thích con à?”
“Mẹ, sao mẹ cứ nhắc tới cậu ấy thế?”
Ba thắc mắc: “Nam sinh nào cơ?”
“Lúc trước em tới trường đón Yên Lam, có một nam sinh đẹp trai chào hỏi con bé, thoạt nhìn cậu ta có quan hệ rất tốt với Yên Lam.”
“Hả? Có chuyện này sao?”
Thiện Yên Lam không nhịn được xen vào: “Không phải mà.”
Mẹ phì cười: “Con bé cứ không cho em nói, anh xem có phải con chột dạ không?”
“Mẹ!”
Lúc ăn cơm với ba mẹ xong, rời khỏi Phác Ngọc Các đã là buổi chiều rồi, về nhà chưa được bao lâu, cô lại phải chuẩn bị ra ngoài tiếp.
“Lần này đi chơi cùng bạn nào thế?”
Cô thay giày ngoài cửa: “Bạn ở trường mới ạ.”
“Đi đường cẩn thận nhé.”
“Vâng.” Cô kéo cửa, cầm túi ra ngoài: “Con đi đây.”