Hồng y nữ nhân dừng bước phía trước Tiêu Lệ khẽ khom người hành lễ khiến cổ áo hơi trễ xuống, để lộ gần như trọn vẹn hai quả đào tiên căng tròn trắng mịn, lấp ló hai hạt đào hồng hồng.
Nữ nhân này làm rất kín đáo, lại đứng lên rất nhanh. Nếu không phải Tiêu Lệ ánh mắt sắc bén thì hắn cũng không có khả năng nhìn được mỹ cảnh khêu gợi như vậy.
_ Vị tiên sinh này, thiếp thân gọi là Lôi Nhã, quản sự của Hắc Ấn đấu giá phường. Chẳng hay tiên sinh đại giá quang lâm tệ phường là muốn tìm kiếm thứ gì?
Hồng y nữ nhân giọng nói ngọt như mía lùi, khẽ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi.
_ Ta nghe nói Hắc Ấn Thành sắp tổ chức một buổi đấu giá, tiện thể đi ngang đây nên muốn kiến thức một phen ấy mà?
Tiêu Lệ là người nhìn quen mỹ nữ, chỉ nháy mắt đã khôi phục vẻ thong dong, cười cười nói.
_ Thì ra là vậy! Đấu giá hội hai ngày nữa mới bắt đầu. Bất quá lần này này chỉ là một ŧıểυ đấu giá hội mỗi tháng tổ chức một lần. Sợ là không có vật gì có thể lọt vào pháp nhãn của tiên sinh.
Hồng y nữ nhân mặc dù tu vi không cao nhưng cũng là người có nhãn lực. Cảm nhận được uy áp mơ hồ từ mấy nữ nhân bên người Tiêu Lệ nên thái độ càng thêm cung kính.
_ Cũng không hẳn vậy… cao giai công pháp, đấu kỹ hay là đan dược ta đều không thiếu, dù là dốc hết bảo khố của Bát Phiến Môn của các ngươi cũng chưa chắc có thứ mà ta động tâm. Ta chỉ hiếu kỳ với một số đồ vật kỳ lạ cổ quái hoặc là mỹ nữ… giống như ngươi vậy…
Tiêu Lệ nhìn thẳng vào bộ ngực căng tròn của Lôi Nhã cười dâm nói.
_ Tiên sinh thật biết nói đùa! Dong chi tục phấn như thiếp thân, làm sao có khả năng lọt vào pháp nhãn của tiên sinh chứ! Nếu ngài muốn đi dạo Hắc Ấn đấu giá phường của chúng ta thì thiếp thân xin mạn phép bồi tiếp ngài một đoạn. Nơi này không thiếu nhất chính là những thứ đồ vật kỳ lạ cổ quái nha!
Lôi Nhã làm như không thấy ánh mắt háo sắc của Tiêu Lệ, hoặc đơn giản là nàng đã quen với những ánh mắt như vậy, lập tức nở ra một nụ cười như hoa đào khoe sắc đáp lời.
_ Tốt! Có mỹ nhân bồi tiếp đi dạo thì còn gì bằng.
Tiêu Lệ không biết từ đâu lấy ra một cây quạt trắng, phe phẩy cười nói.
_ Vậy... chúng ta đi ngay bây giờ nhé!
Lôi Nhã mỉm cười ngọt ngào nói.
Tiêu Lệ khẽ gật đầu xem như đồng ý. Lôi Nhã liền đi trước dẫn đường để bọn họ từ từ dạo quanh các khu vực, nhất thời gây nên một trận xôn xao bàn tán của những người ở Hắc Ấn đấu giá phường.
_ Tên đó là ai? Vậy mà lại được Lôi Nhã quản sự tự mình tiếp đãi như vậy?
Một tên nam nhân tướng mạo thô lỗ quay sang hỏi đồng bạn.
_ Ta cũng không biết! Xem đám nữ nhân bên cạnh hắn kìa, đặc biệt là mấy ả xà nữ! Chỉ nghĩ đến thân thể uyển chuyển của các nàng, lắc lư cái đuôi dưới khố của ta thôi là đủ nóng cả người hết rồi.
Một tên nam nhân khác tướng mạo hèn mọn đáp lời.
_ Các ngươi muốn chết thì cũng đừng kéo ta theo, hắn chính là cái người vừa gây xôn xao ở cổng thành đó. Hơn nữa mấy ả xà nữ đó… các ngươi có bản lĩnh hưởng thụ các nàng sao? Ngay cả ta cũng chưa chắc đánh lại các nàng.
Một tên nam nhân có vẻ là đầu lĩnh của bọn người này, khuôn mặt đậm vẻ tri thức lắc đầu nói. Hắn là tam tinh Đấu Linh, vậy mà chỉ có thể cảm ứng được hai xà nữ đi phía sau thực lực nhỉnh hơn mình một ít, còn hai người đi bên cạnh thanh niên thì không cảm nhận được chút gì, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy sợ hãi.
_ Chẳng lẽ là kẻ khống chế lục giai ma thú kia? Nghe nói Viên Y tự mình xuất mã cũng không dám đắc tội hắn.
Gã nam nhân hèn mọn kinh ngạc nói.
_ Thế nên các ngươi tốt nhất là quản kỹ cái miệng của mình. Ở Hắc Giác Vực này trêu phải người không nên trêu, các ngươi đến chết cũng sẽ không biết mình chết như thế nào.
Gã nam nhân trí thức sâu kín nói.
Đối với đàm luận của thiên hạ Tiêu Lệ hoàn toàn không quan tâm, không nhanh không chậm bước theo chân Lôi Nhã, cẩn thận thưởng thức tấm lưng quyến rũ cùng dáng người mê hoặc của nàng.
_ Này Lôi Nhã, cô gia nhập Bát Phiến Môn bao lâu rồi?
Nhìn lưng một lúc, Tiêu Lệ liền cảm thấy không thú vị, lập tức bước sóng vai với Lôi Nhã cười cười hỏi.
_ Thiếp thân gia nhập Bát Phiến Môn cũng được sáu năm rồi!
Lôi Nhã nghe thấy Tiêu Lệ hỏi thì nhu thuận đáp lời.
_ Vì sao cô lại gia nhập vào Bát Phiến Môn?
Tiêu Lệ hiếu kỳ hỏi.
_ Sáu năm trước ŧıểυ nữ bị cừu nhân truy đuổi, trốn vào Hắc Giác Vực này. Chẳng may trên đường lưu lạc lại gặp phải kẻ cướp, nếu không nhờ đại phu nhân cứu giúp sợ là tính mạng khó bảo toàn. Sau đó, thiếp thân liền trở thành thị nữ của đại phu nhân, rồi dần dần lên tới chức quản sự.
Lôi Nhã đi bên cạnh Tiêu Lệ, hô hấp Thanh Long khí tức nhàn nhạt toát ra từ người hắn nên tâm trí dần dần bị lung lay. Chuyện xưa của nàng cũng vô thức kể ra cho hắn biết.
_ Vậy sao? Cô xinh đẹp như vậy… gã Viên Y kia chẳng lẽ không động tâm?
Tiêu Lệ cũng không phải là chủ ý lợi dụng Thanh Long bí pháp câu dẫn nữ nhân, Chẳng qua thứ này là bản năng tự chủ phát ra, tựa như mùi hương đặc hữu của cơ thể. Hắn cũng vô pháp khống chế được nên đành thích nghi với nó. Hơn nữa chuyện này đối với Tiêu Lệ trăm lợi vô hại, hắn cũng không muốn tìm cách loại bỏ nó làm gì.
_ Môn chủ rất yêu thương đại phu nhân, đối với nữ nhân khác ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn…
Lôi Nhã vẫn chưa nhận ra những biến đổi lặng lẽ xảy ra trong tâm trí mình, ôn nhu giải thích cho Tiêu Lệ.
Đoàn người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, chẳng mấy chốc đã đến được khu bày bán tự do bên trong đấu giá phường…