Lại bay chừng mười phút, bóng dáng một tòa thành lũy to lớn đen như mực mơ hồ xuất hiện phía trước tầm mắt của đoàn người Tiêu Lệ, khí thế hùng vỹ toát ra tựa như một con cự thú nằm chắn giữa bình nguyên.
_ Phía trước mặt chính là Hắc Ấn Thành mà đại nhân muốn tới!
Ở chung một đoạn thời gian, Tâm Đan cũng dần vơi bớt sợ hãi với mấy người Tiêu Lệ, bất quá nàng vẫn là cẩn thận đứng một bên ngoan ngoãn nói.
_ Chủ nhân, chúng ta đáp xuống hay là trực tiếp bay vào thành?
Tử Tinh Dực Sư Vương ngừng lại trên không trung, cất giọng ồm ồm hỏi Tiêu Lệ.
_ Hỏi thừa, tất nhiên là bay qua!
Tiêu Lệ lười biếng nằm trên thân thể mềm mại không xương của Nguyệt Trinh và Nguyệt Như cười nói. Bát Phiến Môn nho nhỏ, còn chưa có tư cách áp đặt quy tắc cho hắn.
Tử Tinh Dực Sư Vương khẽ gầm nhẹ một tiếng đáp lời. Sau đó không nhanh không chậm bay vào trong thành.
Ma thú khổng lồ mang theo uy áp khủng bố bay đến phía trước cổng thành nhất thời gây nên một trận oanh động không nhỏ. Cao tầng của Bát Phiến Môn tất nhiên là tức khắc nhận được tin, vội vàng buông bỏ công việc đang làm rồi nhanh chóng chạy đến cổng thành.
_ Tôn giá xin dừng bước! Tại hạ Viên Y, là môn chủ của Bát Phiến Môn! Chẳng hay tôn giá đến địa bàn của tệ môn là có việc gì?
Tử Tinh Dực Sư Vương vừa bay đến phía trên cổng thành, một vị bạch bào trung niên đột nhiên xuất hiện phía trước mặt nó chắp tay nói.
_ Ngươi chính là Viên Y, một trong Hắc Bảng thập cường? Cũng có một chút thực lực…
Nhìn thấy phía sau lưng Viên Y xuất hiện ba gã Đấu Vương phe phẩy đôi cánh đấu khí cùng với hợn mười gã Đấu Linh đứng rải rác khắp tường thành, Tiêu Lệ cười nhạt nói.
_ Chẳng hay tôn giá là…?
Cảm nhận được khí tức khủng bố mơ hồ áp đảo chính mình của ma thú khổng lồ trước mặt, Viên Y lông mày giật giật, cẩn thận nói.
_ Ta là ai ngươi không cần phải biết! Ta muốn vào thành nghỉ ngơi một chút, ngươi định ngăn cản ta?
Tiêu Lệ thanh âm không nhanh không chậm hời hợt nói. Độ Kiếp Lôi lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, lôi vân cuồn cuồn từ bốn phương tám hướng đột nhiên kéo tới tập trung trên đỉnh đầu Viên Y và chúng cường giả Bát Phiến Môn.
_ Viên Y không dám! Kính mời tôn giá tùy tiện!
Nhìn thấy uy thế khủng bố của lôi vân, Viên Y lặng lẽ đổ môi hôi lạnh cung kính nói. Chuyện đùa, người ta có thể lấy lục giai ma thú làm tọa kỵ, Viên Y hắn lấy cái gì để chống lại. Ở Hắc Giác Vực này, mềm nắn rắn buông chính là đa͙σ lý sinh tồn.
_ Hừ… xem như ngươi thức thời!
Tiêu Lệ khẽ hừ một tiếng, lôi vân trên bầu trời gào thét dữ dội rồi nhanh chóng tản đi. Sau đó, Tử Tinh Dực Sư Vương chậm rãi bay vào trong thành, tùy tiện tìm một bãi đất trống đáp xuống.
_ Môn chủ, chúng ta làm gì bây giờ? Có cần cử người giám thị họ không?
Đứng bên cạnh Viên Y, một lão giả khuôn mặt gầy gò nhìn theo bóng dáng Tử Tinh Dực Sư Vương, cẩn thận hỏi.
_ Ngươi muốn chết à? Cường giả cấp bậc như vậy không phải là chúng ta có thể quản, cứ để mặc hắn tùy tiện đi! Người này có lẽ chỉ đi ngang qua Hắc Ấn Thành mà thôi!
Viên Y trừng mắt nhìn lão giả gắt giọng nói.
_ Không còn chuyện của chúng ta nữa, quay trở về thôi! Hi vọng đấu giá hội ngày mai sẽ không xảy ra biến cố gì!
Viên Y quay đầu nói với mấy tên Đấu Vương phía sau, rồi huy động hai cánh đấu khí bay về nơi ở của mình.
………..
Quay đầu liếc nhìn Viên Y đang từ từ biến mất trên không trung, Tiêu Lệ khẽ nở nụ cười nhạt. Sau đó để Tử Tinh Dực Sư Vương vào trong không gian hệ thống, đoàn người Tiêu Lệ theo sự hướng dẫn của Tâm Đan chậm rãi rải rảo bước về phía Hắc Ấn đấu giá phường.
Dừng chân phía trước phường đấu giá ồn ào nhộn nhịp, một tên lão giả khuôn mặt hiền từ phúc hậu dường như là nhận được lệnh từ trước, vội vàng tiến lên nồng nhiệt tiếp đón đoàn người Tiêu Lệ.
_ Bát Phiến Môn cũng thật là chịu chơi a! Không ngờ lại để một tên Đấu Linh cường giả tiếp đón khách nhân như vậy!
Tiêu Lệ nhìn tên lão giả vồn vã trước mặt, không nhịn được châm chọc một câu.
_ Tôn giá quang lâm tệ phường, môn chủ đại nhân đặc biệt dặn dò ŧıểυ nhân tiếp đãi ngài? Chẳng hay tôn giá muốn đi đâu?
Mười mấy nữ nhân xinh đẹp vây quanh một nam nhân, có ngu cũng biết ai mới là chủ sự. Tên lão giả làm như không nghe ra ý giễu cợt trong lời nói của Tiêu Lệ, vẫn cười hề hề nói.
_ Tên Viên Y kia cũng thật là chu đáo a! Bất quá… bản thiếu gia không thích mấy lão già cho lắm… Ngươi quay lại bảo môn chủ của ngươi đổi cho ta một người khác đi! Nhớ rõ… phải là nữ nhân… xinh đẹp một chút!
Nếu tên Viên Y kia không muốn tìm phiền phức, vậy thì Tiêu Lệ cũng không định gây rắc rối không cần thiết. Bất quá kêu hắn phải đi theo một tên lão già sắp xuống lỗ như vậy, hắn quả thực không quen.
_ Dạ ŧıểυ nhân đã hiểu!
Tên lão giả làm vẻ mặt hiểu ra, nhanh chóng chạy đi vào bên trong. Chỉ một lát sau, một nữ nhân thành thục quyến rũ, trên người mặc một bộ áo váy màu đỏ cực kỳ nóng bỏng, duyên dáng bước tới trước mặt Tiêu Lệ.
Nữ nhân này mái tóc búi cao, trên đầu đeo lỉnh kỉnh trâm cài và trang sức hoa lệ. Bộ váy áo của nàng tiết kiệm vải hết cỡ, thiêu đốt ánh mắt người nhìn.
Bả vai để trần, ngực áo khoét sâu để lộ ra non nửa đôi gò bồng đảo căng mọng, tròn trịa mà không chút chảy xệ. Phía sau lưng nàng chỉ buộc hờ một sợi dây phơi bày ra tấm lưng trắng nõn nà như mỡ dê.
Nửa thân trên của bộ váy áo này chẳng khác gì một cái yếm phá cách cực kỳ bốc lửa. Từ mông trở xuống là một tà váy dài quét đất, xẻ hông táo bạo, nửa khoe nửa giấu đôi chân thon dài trắng mịn.
Đi theo sau nàng là sáu ả thị nữ, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp, tựa như chúng tinh củng nguyệt. Bảy người bước tới trước mặt Tiêu Lệ cơ hồ hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của chúng nhân trong đấu giá phường.