Mí mắt ngày càng nặng hơn, ý thức ngày càng mơ hồ hơn, bóng đêm phía trước, cô dùng chút sức tàn cuối cùng, mắng anh ta:
“Ninh Nam, anh là đồ khốn nạn! “
Trời tối rồi sao? Hay là đã chết rồi?
Nỗ lực để mở mắt, song càng ngày lại càng mơ hồ.
Chỉ có thể cảm nhận thấy toàn thân như bị lửa thiêu đốt, cổ họng và dạ dày lại càng bị đốt đến không thể chịu đựng nổi.
Bây giờ đang là ở đâu đây? Vẫn đang nằm trên sàn nhà sao? Nhưng lưng hình như lại có lớp chăn bông ở bên dưới, rất dày.
Toàn thân đều không có đến chút sức lực nào, cứ như đang trôi trong không khí vậy, lại như bị chìm đắm vào trong biển lớn.
Trong lúc hôn mê, cô dường như nghe thấy có tiếng cãi nhau.
“Cổ họng cô ấy vốn dĩ đã bị thương, bây giờ dạ dày cũng đang xuất huyết nhiều như vậy, nhất định phải nhập viện, nếu không cô ấy sẽ chết mất!”
“Không được! ŧıểυ Dương, cứ chữa ở đây, tôi vẫn còn chưa hỏi được đáp án mà tôi muốn biết!”
“Ninh thiếu, từ lúc nào anh lại biến thành tàn nhẫn như thế này! Lẽ nào anh muốn làm cho cô ấy chết thật?”
“Tôi đã nói qua rồi, tôi vẫn chưa hỏi được đáp án mà tôi muốn biết!”
“Không cần biết anh muốn hỏi cái gì, cũng không thể đối xử với một cô gái như vậy, tôi vẫn giữ vững ý kiến của tôi, cô ấy nhất định phải nhập viện ngay!”
Tô Noãn Noãn nằm trên giường, nghe bọn họ nói chuyện.
Hóa ra, Ninh Nam vẫn không muốn tha cho cô.
Mệt, rất mệt, thân thể mệt mỏi, tim càng mệt hơn, cô không còn sức lực để hỏi bọn họ định làm gì nữa, cô chỉ muốn nghỉ ngơi …
*** *** *** *** *** ***
Trên cánh tay có cái đau âm ỷ, Tô Noãn Noãn mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy một nữ hộ lý trẻ đang lấy máu trên cánh tay cô.
Ngó nghiêng bốn phía, căn phòng sạch sẽ, chiếc giường màu trắng, trên đầu giường, đặt hai chiếc máy trị liệu.
Xem ra, đây là phòng bệnh trong bệnh viện rồi, Tô Noãn Noãn đang nghĩ như vậy, cô hộ lý đó đã kích động nói:
“Mạc ŧıểυ thư, cô tỉnh rồi.”
Tô Noãn Noãn nhìn kĩ cô ta một cái, muốn mở lời, lúc này mới phát hiện toàn thân đau nhức không tưởng, đến nỗi không còn có sức lực để động đậy,mà cổ họng thì lại giống như đã bị thứ gì đó chẹn lại, đau như thiêu đốt.
“Mạc ŧıểυ thư, xin chào, tôi họ Lưu, là hộ lý ở đây. Hôm qua dạ dày cô bị xuất huyết, đã hôn mê cả ngày rồi, bây giờ tôi đang giúp cô rút máu đi xét nghiệm.”
“Cả ngày sao?”
Tô Noãn Noãn mở miệng nói, mỗi chữ nói ra, cổ họng lại phát ra đau đớn, mà giọng nói phát ra, lại càng khàn khàn làm bản thân cũng thấy sợ hãi.
“Đúng vậy, cô có cần ngồi dậy không, tôi giúp cô đặt đằng sau cho tốt?”
Hộ lý Lưu quan tâm hỏi han.
Tô Noãn Noãn gật gật đầu, để cho hộ lý giúp cô ngồi dậy.
“Có muốn uống nước không? Tôi đi gọi bác sĩ Trần đến giúp cô kiểm tra nhé.”
Tô Noãn Noãn vội vàng gọi cô ấy lại, khó khăn nói:
“ Đừng đi.”
Nói xong lại bắt đầu ho kịch liệt, tạm thời lúc này cô, không muốn gặp bất cứ người nào có quan hệ với Ninh gia.
Hộ lý Lưu tò mò nhìn cô, cuối cùng cũng không hỏi gì, chỉ lưu lại nói:
“ Được.”
“Cám ơn.”
Cô đáp lại.
“Vậy để tôi đi lấy cho cô ít cháo uống, cổ họng cô bị thương, không được ăn quá nhiều, mấy ngày này, chúng tôi sẽ truyền cho cô đường nho ( một loại nước dung dịch để bồi bổ cơ thể), để cô đủ dinh dưỡng.”
Hộ lý nhẫn nại giải thích.
Tô Noãn Noãn hơi hơi gật đầu, cố nặn ra một nụ cười khô cứng đáp lại, sau đó thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa, đột nhiên bị mở ra, không được như ý nguyện của cô, Ninh Nam và bác sĩ Trần đang vác đồ một trước một sau đi vào.