Toàn thân từ trên xuống, từ trong ra ngoài, đều là nỗi đau vì bị thiêu đốt.
“Tôi không phải Tô Noãn Noãn, không phải!”
Tô Noãn Noãn phát ra tiếng nói, đến chính cô cũng phải thấy ngạc nhiên.
Cô lại trong tình trạng kích động này mà có thể hồi phục giọng nói.
Khóe miệng Ninh Nam nhếch lên nụ cười quỷ mị, lại cúi người xuống, nhìn người sống dở chết dở là cô kia, cười nói:
“Cô nói được rồi, như vậy càng tốt! Nói cho tôi biết, cô là ai?”
“Tôi là Mạc Thất Thất”
Tô Noãn Noãn khóc đến hồ đồ, la hét như điên dại.
“Không đúng, cô là ai! “
“Tôi là Mạc Thất Thất!”
“Được lắm! Giọng cô vừa hồi phục, có điều tôi sẽ làm cô sau này cũng không thể nói được nữa! “
Anh ta cầm tất cả rượu lên, không ngừng trút vào cổ họng cô.
Cô dường như sắp bị vị chát nóng của rượu thiêu chết.
Cuối cùng. Tất cả chai rượu trên bàn đã biến thành bình rỗng.
Ninh Nam, vẫn là chưa có được đáp án mà anh ta mong muốn.
“Cô! Cô là ai!”
Anh ta tiếp tục hỏi.
Tô Noãn Noãn bò trên mặt đất đau khổ quằn quại, dùng chút sức tàn còn lại của mình yếu ớt nói:
“ Anh nói tôi là ai, tôi là người đó! “
Cô thực sự, không thể chịu đựng thêm được sự tra tấn của Ninh Nam, cô đầu hàng.
“Tôi nói cô là Tô Noãn Noãn, cô có phải không!”
“Tôi là, anh nói tôi là, tôi chính là!”
“Được lắm, tôi muốn cô tự mình nói lại một lần nữa, cô là Tô Noãn Noãn.”
Anh ta dùng ngón tay nhẹ nhàng miết lên trên khuôn mặt bị rượu tưới ướt đẫm kia, dùng thái độ của một kẻ chiến thắng đối đãi với cô.
“Tôi là … “
Cô sợ hãi, cô sợ sau khi xác nhận, cô sẽ rơi vào sự đau khổ hơn gấp vạn lần.
Chỉ là trong khắc do dự đó, Ninh Nam đã lập tức đứng dậy, đi tới bên tủ rượu, lấy ra nhiều chai rượu hơn nữa.Anh ta đem những chai rượu đó lần lượt bày ra trước mắt Tô Noãn Noãn, mỉm cười nhìn cô, độ cong của khuôn miệng khiến người khác run rẩy.
“Đừng …”
Cô dường như đã tuyệt vọng, run rẩy cầu xin.
“Sao thế! Cô cũng biết sợ sao, cô không phải rất cứng đầu sao?”
Ninh Nam dùng ngón tay luồn vào trong tóc cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Động tác này, làm các dây thần kinh đã căng cứng trong cô, không biết lúc nào sẽ đứt ra mất.
Đột ngột, anh ta dùng ngón tay cuộn lấy một lọn tóc của cô, nâng đầu cô lên cao.
Toàn bộ trọng lượng đầu cô đều đặt trên lọn tóc kia.
“Tối nay cô cùng Hàn Cảnh Thìn khiêu vũ vui thế cơ mà, nhảy không tệ đâu.”
Anh ta như đang đánh giá cao cô, song giọng điệu lại tràn đầy mỉa mai.
“Hắn nói cô là vợ hắn, cô nói xem hắn nói có đúng hay không?”
Anh ta đổi cách hỏi, nhưng lại lộ ra càng nhiều sát ý nồng đậm.
“Anh nói phải thì là phải!”
Cô yếu ớt trả lời.
Cô đã không còn hiểu được nội tình trong mắt anh ta, lấp đầy trong đó ——– đều là hận!
“Cô vẫn là không chịu tự mình thừa nhận.”
Biểu tình của anh ta có chút đáng tiếc thú vị, cầm lên một bình rượu huơ huơ trước mắt Tô Noãn Noãn.
“Để tôi giúp cô xem xem bình cô sắp uống là loại gì nhé.”
Anh ta chăm chú nhìn vào nhãn hiệu vỏ rượu.
“ Oh ~ là Vermouth, thích hợp với cô nhất đấy.”
Lời nói của anh ta như ác quỷ, làm Tô Noãn Noãn cảm thấy tuyệt vọng hoàn toàn.
Rượu Vermouth, đó là loại rượu mạnh nhất.
Bóng đêm vô tận đang đến với cô. Cô đã hoàn toàn tuyệt vọng đến mức không thể kháng cự lại được, bản thân như ngất đi.
Cô thấy Ninh Nam mở bình rượu ra, chuẩn bị trút rượu.
Mí mắt ngày càng nặng hơn, ý thức ngày càng mơ hồ hơn, bóng đêm phía trước, cô dùng chút sức tàn cuối cùng, mắng anh ta: