Chương 251: Tôi không quen chú
Tần Lạc một chút cũng không muốn có vướng mắc gì với người đàn ông này, cho nên cố ý biểu hiện ra thái độ ác liệt, chỉ mong sao người đàn ông này mau rời khỏi phạm vi tầm mắt mình.
Mặc dù Hoắc Kỷ Thành có chút bi thương, nhưng anh vẫn dằn lại tính tình nói: "Lạc Lạc, một cô gái uống say quá không an toàn, anh đưa em trở về."
Anh lo lắng Tần Lạc cứ như vậy thoát khỏi tầm mắt của mình. . .
Nói xong, thì đưa tay ra đỡ cô
Vẻ mặt Tần Lạc ghét bỏ hất tay anh ra, híp mắt hung tợn nói: "Đừng động tay động chân được không? Tôi với chú lại không quen! Bị người khác thấy còn tưởng rằng tôi với chú có quan hệ gì không minh bạch!".
Mặt Hoắc Kỷ Thành trắng bệch: "Lạc Lạc, chúng ta..."
Anh nói còn chưa nói xong, đã bị người khác ngắt lời.
Đường Triều thấyHoắc Kỷ Thành ra ngoài lâu như vậy còn chưa trở về liền tự ra ngoài tìm anh, kết quả nhìn thấy anh đứng ở góc rẽ nói chuyện với Tần Lạc, không khỏi cười tít mắt chào hỏi với Tần Lạc.
"Chị dâu nhỏ! Đã lâu không gặp!"
Anh ta uống chút rượu vào, khó tránh khỏi đã quên chuyện Tần Lạc đã bị mất sáu năm trí nhớ, theo ý anh ta, lão đại đã cầu hôn thành công, hơn nữa cô ấy vốn là mẹcủa Tiểu Tinh, gọi một tiếng "Chị dâu nhỏ" cũng là hợp lý.
Đặt vào trước kia, xưng hô này quả thật hợp tình hợp lý.
Nhưng, giờ phút này - -
Tần Lạc xù lông chỉ vào anh ta: "Này! Tôiquen anh sao? Ai yêu cầuanh kết quan hệlung tung với tôi hả? Lại còn 'Chị dâu nhỏ'! Ghê tởm! Anh còn dám gọi tôi như vậy thử xem?"
Đường Triều sửng sốt, ách... Chẳng lẽ chị dâu nhỏ cũng giống nhóc con Tống Tư Kỳ kia có hai nhân cách?
Lập tức nhìn về phía Hoắc Kỷ Thành: "Lão Đại, 'chị dâu nhỏ' sẽ không giống nhóc con Tống Tư Kỳ kia..."
Anh tachưa nói hết lời liền nuốt vào trong cổ họng, bởi vì ánh mắt lão đại thật sự có lực sát thươngquá mạnh, anh nhìn thiếu chút nữa rùng mình một cái...
Tần Lạc đã hoàn toàn xù lông: "Này! Tôi cảnh cáo anh không nên nói lung tung! Tôi không phải 'chị dâu nhỏ' gì của anh! Anh nhận nhầm người rồi.
Hoắc Kỷ Thành đứng một bên mặt đã sớm đen thành đáy nồi.
Đường Triều không hiểu sờ sờ đầu mình, ngạc nhiên phản ứng kịp: "Tần Lạc, cô không nhớ ra tôi sao? Trước kia tôi là cấp trên của cô."
Lần này đến phiên Tần Lạc kinh ngạc, cô bĩu môi, nghĩ thầm: Tôi làm sao có thể có cấp trên lưu manh như vậy? Nhất định anh lừa tôi!
Giọng lạnh nhạt trả lời: "Không nhớ."
Đường Triều nhìn chằm chằm cô vài giây: "... Được rồi!"
Sau đó trịnh trọng vỗ vỗ bả vaiHoắc Kỷ Thành: "Lão đại, gánh nặng của cậu còn xa!"
Anh ta nói lời này có thâm ý khác, Hoắc Kỷ Thành xem như nghe hiểu, sắc mặt càng thêm khó coi rồi...
Tần Lạc coi như là hiểu được, thì ra lúc trước kia mình quen vớiHoắc Kỷ Thành, bạn bè chung quanh anh ta đều biết rõ, lại còn diễn trò gọi mình là "Chị dâu nhỏ".
Thôi!
Nếu ông trời cho cô thêm một lần cơ hội, cô đương nhiên phải cố gắng sữa sai, tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ trước!
Tần Lạc vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi đã bị Hoắc Kỷ Thành kéo cánh tay lại: "Lạc Lạc, em thật sự cái gì cũng không nhớ ra sao?"
Quả thật anhcũng sốt ruột, mới có thể không nhịn được thốt ra.
Tần Lạc lạnh như băng nhìn anh: "So với trân châu còn thật hơn! Mặt khác, coi như tôi nhớ ra rồi, tôi cũng hiểu chúng ta vẫn duy trì nguyên trạng thì tốt hơn! Về sau anh đi đường dương quan của anh, tôi đi cầu gỗ của tôi! Cho dù ngẫu nhiên gặp cũng cần phải coi như không biết!"
Hoắc Kỷ Thành nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô, rất kiên định nói: "Lạc Lạc, nếu em nhớ ra tất cả mọi chuyện, thì em sẽ không nói như vậy."
Tần Lạc cười lạnh một tiếng: "Chú sai rồi! Mặc kệ tôicó nhớ ra hay không, tôi cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì với chú nữa! Hoắc tiên sinh, thiên hạ có nhiều phụ nữ, tôi tin