Triệu Quân Lâu Ngày

Chương 7

Trước Sau

break

Trần Yểu không biết có hồng tụ thiêm hương hay không, nhưng hắn rất hứng thú với việc thiêm cơm, bình thường không thấy người đâu, nhưng đến giờ cơm sẽ xuất hiện.

Cả buổi chiều, Trần Yểu đều vùi đầu vào trong công vụ, không có có thời gian để quan tâm đến chuyện khác, khi hắn vô tình ngước mắt lên, hắn đột nhiên nhìn thấy một cái đầu thò ra ngoài cửa, nhìn hắn chằm chằm.

Triệu Nhi nhìn hắn với đôi mắt đen láy, háo hức mà kiên định.

Trần Yểu cảm thấy có chút không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm, hỏi nàng: "Nàng đang làm gì vậy?"

"Điện hạ," Nàng vịn vào khung cửa, nhẹ nhàng nói "Đã đến giờ ăn rồi…”

Trần Yểu nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, bất tri bất giác mặt trời sắp lặn. Trần Yểu nhớ tới buổi trưa Triệu Nhi chỉ mới ăn một chút, có lẽ là đói bụng, liền gật đầu: "Vậy ăn đi."

Tự nàng ăn đi, Trần Yểu là có ý này.

Triệu Nhi lại không hiểu như vậy, nàng cười như hoa, chạy ra gọi người dọn cơm cho điện hạ, váy lụa xanh tung bay.

Chỉ là một bữa cơm thôi, có cần phải vui vẻ như vậy không? Trần Yểu mỉm cười lắc đầu, chẳng muốn cởi bỏ hiểu lầm của nàng, cứ tùy theo nàng đi.

Triệu Nhi vẫn như buổi trưa, chỉ hầu cơm chứ không ngồi ăn.

Câu nệ gò bó vậy, Trần Yểu tạm thời không biết đến từ đâu, nhưng nhưng hắn vẫn biết không nên quá nghiêm túc với con gái.

Trần Yểu bất đắc dĩ cười cười, nháy mắt ra hiệu về phía chỗ ngồi bên cạnh, nói với Triệu Nhi: "Ngồi xuống đi, coi như cùng ta ăn cơm."

Đã có chuyện buổi trưa, từ chối hết lần này đến lần khác sẽ rất khó xử, vì vậy Triệu Nhi nghe lời ngồi xuống bên cạnh Trần Yểu.

Triệu Nhi không phải mỹ nhân gầy gò, quần áo cũng không lộ liễu, nhưng cánh tay và cổ tay đầy đặn của nàng đã lộ rõ ​​​​điều đó. Trần Yểu càng rõ ràng hơn, bởi vì hắn cũng đã từng ôm nàng, còn nhìn thấy đường cong ....

Nghĩ đến đây, Trần Yểu bất giác ho khan một tiếng, hỏi Triệu Nhi: "Mấy món này không hợp khẩu vị sao?"

Trần Yểu nhướng mày, cười đùa, "Sản vật phong tục Nam quốc rất khác nơi này, nếu nàng có chỗ nào không quen, hoặc có gì muốn, cứ nói thẳng với ta."

"Ừm." Triệu Nhi đáp nhỏ như tiếng muỗi kêu.

"Đói bụng cũng không cần đợi ta, tự mình ăn trước đi."

"Cái này không được!" Nàng đột nhiên ngẩng đầu, thái độ rất kiên quyết.

"Tại sao?" Trần Yểu buồn cười hỏi.

Bởi vì hắn không chịu ăn cơm đàng hoàng nha, Triệu Nhi thầm đáp trong lòng.

Điện hạ Tề Vương đối với nàng có thể nói là quan tâm tỉ mỉ, nhưng đối với chuyện của mình lại không để tâm lắm.

Triệu Nhi chợt nảy ra một ý, thăm dò hỏi: "Điện hạ... lời nói đáng giá ngàn vàng chứ?"

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Nói mà không giữ lời, chẳng phải là nói hắn đường đường nam nhi lại lừa gạt nữ nhân sao.

"Vậy thiếp muốn gì, điện hạ đều sẽ đáp ứng sao?"

Hắn nói rõ ràng là có yêu cầu có thể nói, chứ không phải là muốn gì được nấy.

"Nàng muốn gì?" Trần Yểu nhìn nàng, mang theo nụ cười nhạt, vẻ mặt vừa thích thú vừa sắc bén, như thể cuối cùng đã đợi được con cáo lộ đuôi, đã nhìn thấu được điều nàng mong muốn, chỉ chờ nàng mở lời.

Nào ngờ, Triệu Nhi mỉm cười dịu dàng nói: "Thiếp muốn, điện hạ mỗi ngày cùng thiếp dùng bữa."

Câu trả lời nằm ngoài dự đoán.

"Cái gì?" Đây là yêu cầu gì vậy, Trần Yểu có chút không hiểu.

Triệu Nhi lặp lại một lần nữa, "Thiếp muốn điện hạ mỗi ngày có thể cùng thiếp dùng ba bữa. Điện hạ đã nói, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."

Hơn nữa, trong phạm vi năng lực của hắn, cũng không phải là yêu cầu quá đáng, cho nên hắn không thể từ chối.

Hắn bị nàng gài bẫy rồi.

Dùng chính lời hắn đã nói, thông qua sự dẫn dắt từng chút một, thật sự giống như con cáo. Còn hắn, lại trở thành người thợ săn rơi vào bẫy.

Trần Yểu nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, chỉ đành lái sang chuyện khác, nhìn bàn đồ ăn nói: "Ăn đi." --

[ ŧıểυ kịch trường]

Triệu Nhi: Không chịu ăn cơm cho đàng hoàng thì ăn cùng ta! Người ăn cơm, hồn ăn cơm, đảm bảo chàng ba bữa đúng giờ!

Trần Yểu: ...

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc