Trêu Nhẹ Một Chút, Hàn Lão Sư

Chương 8: Hắn Cướp Rồi!

Trước Sau

break

Có người!

 

Tim Khuynh Nhi suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

“Là ai?!” Cô hốt hoảng thốt lên, cuống quýt kéo khăn tắm che chắn.

 

Bên ngoài vang lên một giọng nói trầm thấp, lười biếng nhưng lại mang theo sự nguy hiểm: “Tôi là người có thể dạy em những thứ mà em đang muốn học.”

 

Lồng ngực cô siết lại.

 

Giọng nói xa lạ nhưng lại khiến cô vô thức cảm thấy áp lực.

 

Là ai? Tại sao lại ở đây?!

 

Khuynh Nhi hoảng hốt, nhưng vẫn cố trấn tĩnh, giọng nói mang theo sự đề phòng: “Đừng ở đây nói nhảm! Nói đi, rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại vào phòng của tôi?!”

 

Người đàn ông ngoài kia không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ quan sát.

 

Ánh mắt hắn sắc bén như có thể xuyên qua lớp kính mờ, chậm rãi lướt qua từng đường nét mềm mại trên cơ thể cô. Áp lực vô hình đè nặng khiến sống lưng Khuynh Nhi lạnh toát, bàn tay theo phản xạ siết chặt lấy khăn tắm, cố gắng che chắn bản thân khỏi ánh nhìn nguy hiểm.

 

Một lúc sau, hắn chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm thấp, chắc chắn đến lạnh lùng: “Tôi đã nói rồi… Tôi là người có thể dạy em... những thứ mà em đang khao khát được học.”

 

Không đợi cô kịp phản ứng, tay nắm cửa khẽ động.

 

“Cạch.”

 

Cánh cửa kính bật mở.

 

Một cơn gió lạnh lùa vào, hơi nước nhanh chóng tan đi, để lộ bóng dáng cao lớn đang đứng sừng sững ngay trước mặt cô.

 

Hắn khoanh tay, ánh mắt lạnh nhạt quét qua cô một lượt từ trên xuống, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “Bảo bối của tôi, không biết em đã sẵn sàng để tôi dạy cho em... những thứ mà lẽ ra... trẻ con không nên học hay chưa?”

 

Khuynh Nhi cứng đờ người, bàn tay siết chặt khăn tắm, từng thớ da thịt đều run lên vì căng thẳng.

 

Hắn… rốt cuộc là ai?!

 

“Anh là ai?! Tại sao lại ở đây?” Cô gằn giọng, cố gắng lùi về sau.

 

Hàn Hiếu Minh không trả lời ngay, chỉ thong thả bước từng bước về phía cô, ánh mắt thâm trầm khóa chặt từng biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn.

 

“Vậy em muốn tôi tự giới thiệu trước…” Hắn dừng một chút, ánh mắt chợt tối lại, bắn về phía cô một tia nguy hiểm: “… Hay là tôi nên nói về sở thích đọc sách của em trước?”

 

Cô sững sờ.

 

Sách?

 

Sách gì chứ?!

 

Hắn dừng bước ngay trước mặt cô, hơi cúi người xuống, hơi thở nóng rực phả lên làn da non mềm: “Mới sáng sớm đã đọc thể loại đó, em không thấy mình quá hư hỏng rồi hay sao?”

 

Đầu óc cô như bị sét đánh trúng.

 

Hắn… Hắn biết rồi?!

 

Cô ngẩng phắt lên, đôi mắt mở to tràn ngập kinh hoàng.

 

Hàn Hiếu Minh nhếch môi cười nhạt, hai tay chống lên vách kính phía sau cô, giam chặt cô giữa vòng vây của hắn.

 

Giọng nói trầm thấp của hắn như một dòng nước lạnh quét qua từng dây thần kinh của cô: “Tôi còn cho rằng em là một cô bé ngoan ngoãn, vô tư, không biết gì. Hóa ra không phải vậy. Nhìn em bây giờ, cũng không khác gì mấy cô gái hư hỏng, mê mẩn những câu chuyện thiếu trong sáng ngoài kia.” Hắn cúi thấp đầu hơn, gần như áp sát vào tai cô, thì thầm đầy trêu chọc: “Nếu em đã khao khát như vậy, thay vì mường tượng khổ sở, tôi ở đây có thể giúp đỡ em, giải quyết vấn đề nan giải này.”

 

Lời hắn nói như một nhát dao sắc bén đâm vào tim cô.

 

Người đàn ông này... 

 

Hắn ta khi dễ cô?!

 

Cô siết chặt khăn tắm, đôi môi tái nhợt run rẩy: “Anh nói linh tinh gì vậy chứ?! Mau tránh xa tôi ra!”

 

Nhưng hắn không nhúc nhích.

 

Ánh mắt hắn vẫn sắc lạnh như trước, thậm chí còn có chút nghiền ngẫm.

 

Một giây sau, hắn đột ngột cúi xuống—

 

Cướp lấy hơi thở của cô.

 

Khuynh Nhi chết lặng.

 

Cô trợn to mắt, toàn thân đông cứng.

 

Hắn… Hắn ta đang hôn cô?!

 

Hơi thở hắn nóng rực, mang theo chút hương bạc hà lành lạnh, nhưng từng động tác lại mạnh mẽ, bá đạo đến mức khiến cô không có đường thoát.

 

“Ưm… Đừng!”

 

Cô vùng vẫy, nhưng hắn không hề buông tha. Ngược lại, vòng tay hắn siết chặt hơn, ép cô dán chặt vào cơ thể cứng rắn của hắn.

 

Cô chưa bao giờ trải qua tình huống này!

 

Đây là… nụ hôn đầu của cô.

 

Nụ hôn mà cô từng mơ mộng, từng nghĩ rằng nó sẽ nhẹ nhàng, dịu dàng…

 

Nhưng giờ đây, nó lại bị một người đàn ông xa lạ cướp đoạt trong hoàn cảnh nhục nhã nhất.

 

Sự xa lạ, áp bức, nhục nhã… tất cả cảm xúc đè nén trong lồng ngực cô như sắp bùng nổ.

 

Cuối cùng, khi cảm nhận cô sắp không thở nổi, hắn mới chậm rãi rời khỏi môi cô.

 

Hắn liếm nhẹ môi mình, ánh mắt tà mị nhưng giọng nói lại đầy nguy hiểm: “Trẻ hư thì phải được dạy dỗ.”

 

Nước mắt cô nóng hổi rơi xuống.

 

Cô giận đến phát run, đôi mắt đỏ hoe trừng hắn: “Anh là đồ khốn kiếp! Đê tiện! Bỉ ổi!”

 

Hàn Hiếu Minh thoáng khựng lại.

 

Ngón tay đang nắm cổ tay cô hơi siết chặt, nhưng ánh mắt hắn lại tối đi, sâu thẳm như đáy vực.

 

Cô thật sự căm hận hắn.

 

Không phải giả vờ, không phải e thẹn, mà là căm ghét đến tận xương tủy.

 

Không hiểu sao, điều đó khiến hắn cảm thấy… bản thân thật hèn hạ, đốn mạt.

 

Là hắn, hiểu sai cô nhóc này rồi sao?

 

Đáy mắt hắn phức tạp, hối hận, hổ thẹn, nhưng cũng có chút gì đó không thể phủ nhận: “Khuynh Nhi, trả lời tôi, em thật sự chưa từng… bị ai chạm vào sao?”

 

Cô không trả lời, chỉ cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế không bật khóc.

 

Tất cả khuất nhục, uất ức và căm phẫn trào lên như một cơn sóng dữ, khiến cô cảm thấy nghẹn thở.

 

Cô căm hận hắn.

 

Căm hận đến mức muốn giết chết hắn ngay lập tức!

 

Hắn là ai mà dám cướp của cô?!

 

Cô không phục!

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc