Phòng của Khuynh Nhi mang màu hồng chủ đạo, tổng thể nhẹ nhàng, thanh thoát, tuy không cầu kỳ nhưng vẫn không kém phần tinh tế.
Hàn Hiếu Minh đứng yên vài giây, ánh mắt sắc lạnh chậm rãi quét qua từng góc nhỏ trong phòng.
Mọi thứ đều ổn, không có vấn đề gì, ngoại trừ giường ngủ của cô lộn xộn đến mức không thuận mắt. Chăn gối nhàu nhĩ, một góc chăn vắt xuống sàn, dấu vết như thể chủ nhân của nó vừa rồi đã từng lăn lộn trên đó rất lâu mới rời đi.
Hàn Hiếu Minh cau mày. Cảm giác cầu toàn vốn ăn sâu trong hắn lập tức bị khuấy động.
Ngay giây sau, hắn bước đến, cúi người, định chỉnh lại chăn gối cho gọn gàng. Nhưng khi vừa nhấc lên, một vật gì đó bất ngờ rơi xuống sàn, những trang giấy bên dưới dần lộ ra, đập thẳng vào mắt hắn.
Hàn Hiếu Minh khựng người trong thoáng chốc rồi cúi xuống nhặt lên.
Chỉ một cái liếc mắt, bầu không khí ngay lập tức chùng xuống.
Sách không dành cho trẻ vị thành niên.
Hàn Hiếu Minh im lặng vài giây, sau đó lạnh lùng lật vài trang.
Từng con chữ khiêu khích, từng hình ảnh táo bạo đập thẳng vào mắt hắn. Không gian đột nhiên đặc quánh lại, nhiệt độ trong phòng như bị kéo xuống thấp hơn vài độ.
Ngón tay hắn siết chặt, các đầu khớp ngón tay trắng bệch.
Là ai?
Là ai đã để cô bé của hắn tiếp xúc với thể loại sách này?
Hắn không xa lạ gì với những thứ này. Nhưng khi phát hiện chính Khuynh Nhi – cô gái nhỏ ngây thơ hắn vẫn luôn nghĩ đến – lại chìm đắm trong chúng... một cơn khó chịu bất chợt dâng trào trong huyết quản.
Giận dữ.
Bất mãn.
Ghen tuông.
Hắn lật thêm vài trang, ánh mắt càng tối lại. Nội dung quá mức trần trụi.
Cô bé này... rốt cuộc đã hư hỏng đến mức nào rồi?
Không lẽ, cô đã có bạn trai?
Chỉ một ý nghĩ thoáng qua cũng đủ khiến ngực hắn bốc lửa.
Từ trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy — xen lẫn tiếng ngân nga khe khẽ của Khuynh Nhi. Giọng cô trong veo, vui vẻ, như chẳng có gì trên đời có thể khiến cô phải lo lắng.
Bên ngoài, Hàn Hiếu Minh siết chặt quyển sách trong tay, ánh mắt lạnh băng lướt qua cánh cửa phòng tắm khép hờ.
Cửa không khóa?
Tầm mắt hắn vô thức dừng lại ở nơi đó. Cánh cửa gỗ chỉ khép hờ, một khe hở mỏng manh lộ ra, ánh sáng ấm áp từ bên trong phản chiếu lên làn hơi nước mờ ảo.
Cô bé này... thật sự không có chút đề phòng nào sao? Hay là... con bé vốn dĩ đã quen thuộc như thế?
Một tiếng cười khẽ, lạnh lùng thoát ra từ môi hắn khi các ngón tay siết chặt hơn. Dù là lý do gì đi nữa, có vẻ như hôm nay… cô cần được hắn “dạy dỗ” một chút.
Hơi nước trong phòng tắm mờ ảo, mùi sữa tắm thoang thoảng lan tỏa trong không gian, quyến rũ và mê hoặc chết người.
Hàn Hiếu Minh bước vào, ánh mắt sắc bén quét qua cánh cửa kính mờ, nơi phản chiếu bóng dáng cô gái nhỏ bên trong.
Khuynh Nhi vẫn vô tư ngâm nga, không hề hay biết, tay vốc nước lên mặt, từng giọt nước men theo cổ trắng nõn, chảy xuống bờ vai mềm mại, tạo nên một cảnh tượng quyến rũ.
Ánh mắt hắn tối lại, không sao dời đi được. Bé con trong ký ức hắn giờ đây đã trưởng thành, không còn là cô nhóc ngày nào chạy theo sau lưng hắn nữa. Nhưng điều làm hắn khó chịu nhất chính là... cô bé này lại dám tiếp xúc với những thứ cấm kỵ, những thứ mà lẽ ra... cô không nên biết đến.
Không một tiếng động, Hàn Hiếu Minh tiến lại gần. Khi dừng trước cánh cửa kính, giọng hắn vang lên — trầm thấp, nguy hiểm, và chất chứa cảnh cáo: “Khuynh Nhi, em thật sự không biết đề phòng là gì sao?”
Giọng hát vụt tắt.
Cơ thể Khuynh Nhi cứng đờ, trong một khoảnh khắc, cô không dám quay lại. Giọt nước trên lông mi rơi xuống, hòa lẫn với sự hoảng loạn trong đáy mắt.
Cảm giác như... có người vừa lên tiếng?
Cô rùng mình, căng thẳng quay đầu lại. Hơi nước mờ mịt khiến không gian thêm mơ hồ, nhưng qua lớp kính mờ, cô vẫn lờ mờ nhận ra một bóng dáng cao lớn, đang chăm chú nhìn cô.
Chết tiệt!
Có người!