Cậu chủ từ nhỏ đã thông minh, tinh tường. Hiểu lòng người, nhưng lại là người có tâm tư khó dò.
Chỉ đơn thuần muốn làm quen con bé? Hay còn mục đích khác? Bà không dám khẳng định.
Dù người đàn ông này đang có ý gì đi chăng nữa, bà vẫn nên cẩn trọng.
“Thứ lỗi cho bà già này nhiều lời.” Giọng bà nghiêm túc, chân thành, nhưng lại ngầm ám chỉ: “Nhưng mà thiếu gia, tôi thiết nghĩ, cậu vẫn đừng nên vào gặp tiểu thư ngay lúc này thì hơn. Điều này quả thực không hợp với quy tắc.”
Nha đầu đó đang tắm, nếu hắn gặp mặt cô lúc này, rõ ràng quá không tiện. Hắn đương nhiên hiểu được.
Mặc dù hắn đối với cô nhóc có lòng, nhưng có một số chuyện, hắn vốn biết rõ phải chừng mực ra sao.
“Dì yên tâm, tôi biết bản thân nên làm gì.” Hắn đáp ngay, giọng nghiêm túc: “Tôi chỉ đơn giản muốn ở bên ngoài chờ con bé, điều này tôi nghĩ chắc cũng không quá đáng?”
“Nhưng mà thiếu gia…”
Hắn nhìn ra ngay: “Dì không tin tôi sao?”
Đương nhiên, bà không có ý này, chỉ là nói sao cũng khó mà diễn đạt.
“Mong thiếu gia đừng hiểu lầm.” Bà giải thích, cẩn trọng từng chữ một: “Tôi dĩ nhiên tin cậu sẽ không làm gì tổn hại đến tiểu thư. Nhưng cũng có câu nói nam nữ khác biệt. Tiểu thư hiện nay lại còn nhỏ, nếu cậu cứ tiếp cận quá gần, e rằng sẽ…”
Chưa dứt lời, giọng hắn đã cắt ngang lần nữa: “Dì lo tôi sẽ không thể khống chế mình, làm ra những chuyện không thể cứu vãn sao?”
Nhan Liệt ngay lập tức khựng lại.
Quả thực, bà lo lắng chuyện này, không ngờ cậu ta từ sớm đã nhìn ra.
“Thiếu gia, tôi chỉ…”
“Tôi không trách dì.” Tấm lòng trưởng bối, hắn có thể nhìn ra, kể cả suy nghĩ của mẹ hắn: “Tôi ở đây hứa với dì. Trước khi tôi chưa được sự cho phép của mẹ, tôi nhất định sẽ không đi xa giới hạn của mình. Nếu như bà ấy có trách phạt chuyện hôm nay tôi đến gặp con bé, tôi sẽ gánh giúp dì.”
“Nhưng…”
“Dì có thể không tin tôi, nhưng không thể không tin vào mẹ tôi, đúng không?”
Dĩ nhiên, bà tin tưởng Diệp Vy.
Phu nhân trước sau luôn là người chuẩn mực, tuyệt đối sẽ không dung túng những thói xấu trong nhà, huống hồ… để mặc con trai tổn hại đến danh dự cô bé.
Ngoài mặt tuy nói bà ấy luôn muốn tác thành cho bọn trẻ, nhưng dù sao, đó đều là ý nghĩ một phía của bà ấy, thiết nghĩ quyết định quan trọng vẫn nằm ở cô bé.
Diệp Vy từ đầu đến cuối đều yêu thương cô bé kia như vậy, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên, bà ấy chắc chắn là người biết rõ nhất. Trong chuyện này, bà quả thực đã lo nghĩ nhiều rồi.
Gật đầu, bà thả lỏng nhìn hắn: “Thiếu gia, tôi tin cậu. Nhưng cũng hy vọng cậu, sẽ giữ đúng những gì mình đã hứa.”
————————
Cánh cửa vừa mở ra, Hàn Hiếu Minh cảm giác bản thân như vừa lạc vào một thế giới khác biệt.
Xung quanh bao trùm mùi thiếu nữ trong trẻo hòa cùng hương oải hương ngọt ngào, so với thế giới gai góc và chai sần của hắn, hoàn toàn mang màu sắc đối lập.
Hóa ra, thứ được xem là vũ khí giết chết đàn ông mà Đinh Dật thường nói, là như thế này sao?
Hắn ngẫm lại phì cười.
Chả trách cậu ta chết chìm trong tay của phụ nữ, thì ra là như thế.
Khép cửa, hắn đưa mắt nhìn quanh.
Nhìn chung, tất cả đều mang một màu hồng, đặc trưng của thiếu nữ mới lớn. Ngoài bố cục hài hòa ra, cách bày trí căn phòng cũng vô cùng cân xứng, hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ.
Phòng ốc sạch sẽ, kệ sách gọn gàng… trong đó chứa hẳn một kho tàng truyện tranh, đủ thấy cô nhóc đam mê chúng thế nào.
Trong bất giác, hắn nhớ đến lúc hắn bằng tuổi cô. Thời gian đó, hắn hầu như đều vùi trong sách vở. Đến cả thú vui đọc truyện, hay chơi một trò chơi đơn thuần, hắn chính xác đều không. Chả trách Đinh Dật luôn nói hắn khô khan, thì ra chỉ mỗi hắn chưa từng nhìn thấy mình trong dáng vẻ này.
Nhưng khi ánh nhìn chuyển hướng đến chiếc giường gần đó, tức khắc gương mặt hắn đanh lại.
Trên giường, chăn gối rõ nhàu nhĩ, một góc chăn còn chấm xuống sàn phòng, dấu vết như thể chủ nhân của nó vừa rồi đã quậy phá không ít.
Lông mày Hàn Hiếu Minh chau lại, chứng sạch sẽ trong hắn đồng thời dấy lên như nước triều.
Hắn không chịu được sự mất cân bằng ấy, như thể sự hài hòa của cả căn phòng lại bị cả góc đó phá hỏng.
“Nha đầu này thật là…”
Trong miệng lầm bầm, nhưng chân đã nhanh chóng tiến đến.
Với bản năng của người có chứng ép buộc cao, hắn nhanh chóng giúp cô chỉnh lại không gian sống lộn xộn.
Nhưng vừa mới nhấc lên, kéo nhẹ chăn một cái, bất ngờ một vật gì đó trong chăn bỗng trượt xuống, rơi xuống sàn phòng kêu lên “bộp” một tiếng.
Hàn Hiếu Minh sững người, theo phản xạ nhìn xuống—
Đập vào mắt hắn không đâu xa lạ mà là một quyển manga màu đỏ sẫm, ghi rõ tác phẩm chủ đề 18+ nguyên thủy.
《禁錮之戀 / Tình yêu giam cầm》
Ảnh bìa vẽ rõ cảnh một cô gái bị người đàn ông làm chuyện đó trên ghế, thậm chí, còn có thêm yếu tố bị ngược đãi.
“!”
BDSM?
Hàn Hiếu Minh mở to mắt, kinh ngạc đến mức cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.
Nha đầu đó, thật sự đọc loại sách này sao? Mẹ hắn có biết chuyện này không?
Hắn khẽ day thái dương, đầu đồng thời đau hơn.
Cuối cùng, sau một hồi trấn tĩnh, hắn cúi người nhặt lên.
Ngón tay hắn chạm đến quyển truyện, đầu ngón tay khẽ run, như thể chính hắn vừa chạm phải vật nóng.
Dưới ánh sáng, ảnh bìa càng trở nên rõ ràng, hình ảnh lộ thiên như một mũi kim ghim sâu vào lòng hắn.
Nha đầu đó…
Cô bé mà hắn luôn xem là thiên thần, con bé tại sao lại…
Hắn hít sâu, dù có chút thất vọng, nhưng cuối cùng vẫn lật trang đầu tiên.
Vừa mở đầu, nội dung đã khiến đồng tử hắn co chặt.
“Đây…” Hơi thở Hàn Hiếu Minh thô trọng.
Hắn không muốn nghĩ đến, nhưng những chi tiết bên trong lại khiến hắn bùng nổ.
Chương mở đầu đã là cảnh cưỡng ép? Thậm chí, nội dung còn vẽ đến trần trụi? Khuynh Nhi của hắn sao có thể đọc những thể loại không đứng đắn như thế?
Hắn lật thêm vài trang, ánh mắt càng lúc càng tối lại.
Nội dung thô thiển, ám ảnh, rõ ràng không nên dành cho cô, vậy mà cô nhóc lại…
Hắn gấp sách, ánh mắt tràn đầy giận dữ liếc đến đống hỗn độn trên giường.
Hết thảy đều là truyện tranh 18+, không dưới năm quyển đã là thể loại cưỡng ép và bạo dâm, thật sự khiến hắn không nhịn nổi.
Nha đầu đó… rốt cuộc đã hư hỏng thế nào?
Là ai dạy hư cô? Nam hay nữ? Hay là, đối phương là bạn trai của cô?
Ngoài tiêm nhiễm cô ra, gã đó và cô có phải đã làm chuyện gì khác rồi không?
Bọn họ có phải cũng đã như trong sách… xảy ra những chuyện kinh tởm đó?
Vừa nghĩ đến đây, ngực hắn bỗng thắt lại.
Sự ghen tuông lẫn tức giận như một sợi dây leo, lặng lẽ siết chặt trái tim hắn.
Mẹ luôn nói Khuynh Nhi ngoan ngoãn, thuần khiết như một tờ giấy trắng. Nhưng tất cả để hắn nhìn thấy hiện nay, lại như một cái tát, đánh vỡ toàn bộ sự ảo tưởng của hắn.
Cô lớn rồi, cũng đồng nghĩa với việc, cô có thể thuộc về một người đàn ông khác rồi sao?
Không!
Hắn không cho phép cô làm vậy!
Ngay trong khoảnh khắc ấy, từ bên trong phòng tắm bất ngờ vang lên một giọng hát trong trẻo.
Giọng cô trong veo, lại ngọt ngào, mang theo âm sắc tươi mát khiến cho toàn thân hắn chấn động.
Tay hắn siết chặt quyển manga theo bản năng, nhưng ánh mắt thì lại liếc đến cánh cửa khép hờ ấy.
Cửa không khóa?
Hắn không dám tin những gì mình nhìn thấy.
Nơi đó khép hờ, lộ ra một khoảng sáng mỏng manh, như thể dụ dỗ người ta mau bước vào.
Hắn nhíu mày, các đầu khớp ngón tay trắng bệch.
Cô bé này, thật sự không có chút đề phòng nào sao? Hay là, con bé đã quen với cách “câu dẫn” đàn ông như thế rồi?
Một tiếng cười thoát ra khỏi đôi môi, nhưng hắn không rõ là vui hay cười vì chua xót.
Cô bé ấy, vì sao lại thành ra thế này? Cô có còn là cô gái nhỏ ngây thơ, trong sáng mà hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng không?
Hắn nhắm mắt, hít vào một tia quyết đoán hơn.
Lần này, hắn sẽ dạy dỗ cô từng chút.