“Khuynh Nhi, mau dậy đi con. Hôm nay là chủ nhật, phu nhân đã ở nhà, tự tay xuống bếp nấu bữa sáng cho con đấy.” Nhan Liệt dừng lại trước cửa phòng Khuynh Nhi, nhẹ nhàng gõ vài tiếng.
Bên trong phòng không có tiếng động nào.
Nhan Liệt nhíu mày, rồi đẩy cửa bước vào.
Ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa, trong phòng vẫn còn vương hơi thở của giấc ngủ.
Phong Đồ Nhi cuộn mình trong chăn, trùm kín từ đầu đến chân như một con mèo nhỏ đang ngủ say.
Nhan Liệt bật cười nhẹ, lắc đầu, nghĩ rằng cô bé lại ham ngủ, liền bước đến gần giường: “Khuynh Nhi, dậy nào. Bà chuẩn bị nước nóng cho con tắm trước, sau đó xuống ăn sáng.”
Vừa nói, bà vừa kéo nhẹ góc chăn.
Nhưng chỉ vừa kéo được một chút, Phong Đồ Nhi lập tức giật mình, vội vàng kéo lại chăn, giọng có chút hoảng loạn: “Để con ngủ thêm chút nữa!”
Cô bé này bình thường đâu có lười dậy như thế?
Bà khẽ nhíu mày, nhưng không muốn ép buộc, chỉ thở dài: “Vậy cũng được, nhưng lát nữa phải dậy ngay đấy nhé. Ta đi chuẩn bị nước nóng cho con trước.”
Nói rồi, bà xoay người, như thường lệ đi vào phòng tắm kiểm tra lại nhiệt độ nước cho cô.
Phong Đồ Nhi thở phào nhẹ nhõm, chờ đến khi tiếng cửa phòng tắm khép lại mới từ từ ló đầu ra khỏi chăn.
Nguy hiểm quá đi mất!
Cô suýt chút nữa thì bị bà ấy phát hiện rồi!
Phong Đồ Nhi vội vã kiểm tra mớ truyện tranh cô giấu dưới giường có bị lộ ra ngoài không.
Bỗng dưng, cô dừng lại, đắc ý cười khúc khích. Cái gì mà giấu truyện đi chứ? Bà ấy đâu có biết cái thói “nghiện” này của cô đâu mà lo.
Phòng này cũng là tự cô dọn, ai mà dám động vào đồ cô chứ!
Nhưng mà, vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, cũng may mà đầu cô còn biết nhảy số nhanh, nếu không thì đã-
THẢM RỒI!
Phong Đồ Nhi vờ lau mồ hôi trên trán.
Diễn đủ rồi, cô rời giường, bước xuống, mở tủ quần áo, chọn một bộ váy đơn giản nhất rồi đi đến phòng tắm.
Khi bước vào, cô vừa hay bắt gặp Nhan Liệt đang từ trong phòng tắm trở ra. Thấy cô, bà mỉm cười hiền hậu: “Dậy rồi à? Nhanh thế, ta cứ tưởng con sẽ nướng thêm một lúc nữa cơ chứ.”
Phong Đồ Nhi ngoan ngoãn mỉm cười, lễ phép đáp lại: “Chúc bà buổi sáng vui vẻ ạ.”
Nhan Liệt thoáng ngạc nhiên trước sự lễ phép của cô, rồi lập tức cười tít mắt: “Cảm ơn con, Khuynh Nhi. Khuynh Nhi nhà chúng ta càng ngày càng ngoan mà.”
Bà vỗ nhẹ lên vai cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương rồi nhanh chóng rời khỏi, để lại không gian riêng tư cho cô.
Phong Đồ Nhi nhìn bóng lưng bà khuất dần, đôi mắt hơi cong lên.
Dù không nói ra, nhưng thật ra cô rất quý Nhan Liệt. Dù sao bà cũng là người đã chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn, là người mẹ lớn tuổi hơn mẹ cô một chút, mà cô có thể dựa vào.
Cô xoay người, đóng cửa phòng tắm lại, bước đến bồn rửa mặt.
Nước ấm chảy ra từ vòi, từng giọt nước xoa dịu làn da, cũng như xoa dịu những mệt mỏi buổi sáng còn sót lại.
Hôm nay là chủ nhật, vẫn còn trong thời gian nghỉ hè, không cần đến trường. Cô có thể thư giãn thêm một chút.
Nhưng rồi một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô, làm cô hơi sững lại.
Mẹ cô... chủ tịch tập đoàn Phong Ân, bà ấy biết nấu ăn?
────୨ৎ──────────
Nhan Liệt vừa từ phòng Phong Đồ Nhi đi được vài bước, đang định xuống lầu thì bất ngờ thấy một bóng dáng cao lớn đang đi lên.
Bà khựng lại trong giây lát.
Người đàn ông trước mặt khoác trên mình chiếc áo sơ mi đen đơn giản nhưng đầy quyền lực, mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng, gương mặt góc cạnh mang theo vẻ điềm đạm, đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy.
Hàn Hiếu Minh.
Nhan Liệt lập tức đứng thẳng người, cung kính cúi đầu chào: “Hàn thiếu gia, mừng cậu vì đã về.”
Hàn Hiếu Minh dừng bước, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn mỉm cười lịch sự: “Dì Nhan, lâu rồi không gặp. Dì vẫn khỏe chứ?”
Nhan Liệt thoáng sững sờ, không ngờ hắn còn nhớ đến mình, lại còn chủ động hỏi thăm. Bà hơi xúc động, nhưng vẫn giữ phong thái điềm tĩnh, gật đầu đáp: “Nhờ phúc của thiếu gia, tôi vẫn khỏe.”
Hàn Hiếu Minh khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng thoáng lướt qua cánh cửa phòng phía sau lưng bà, giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần lạnh lẽo: “Khuynh Nhi đã dậy chưa?”
Nhan Liệt giật mình.
Hắn vừa về đến đây đã hỏi đến cô bé?
Bà cố gắng che giấu sự bất an, thận trọng đáp: “Tiểu thư vừa dậy, vẫn đang trong phòng tắm.”
Hàn Hiếu Minh nghe vậy thì bật cười khẽ, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cũng phải. Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, chắc là con bé muốn ngủ thêm một chút.”
Nhan Liệt quan sát hắn một lúc, trong lòng không khỏi có chút bất an, do dự một lát rồi lên tiếng: “Thiếu gia... cậu muốn gặp tiểu thư sao?”
Hàn Hiếu Minh thu lại nụ cười, ánh mắt sâu thẳm, không hề tỏ ra vội vã, nhưng đáp lại vẫn chắc nịch: “Phải, tôi muốn làm quen với con bé một chút.”
Nhan Liệt thoáng sững sờ, không thể ngờ rằng hắn lại chủ động muốn gặp cô bé.
Hàn Hiếu Minh nhẹ nhàng giải thích, ánh mắt hắn dịu xuống: “Nói thế nào đi nữa tôi cũng là anh trai của con bé. Anh trai đến chào hỏi em gái, chắc là không phải chuyện nghiêm trọng gì chứ? Hơn nữa...” Hắn dừng lại một chút, rồi nở một nụ cười ôn hòa nhưng sắc bén: “Tôi có mang rất nhiều quà từ Luân Đôn về đây. Tôi vẫn đang lo lắng, không biết con bé có thích nó hay không.”
Nhan Liệt nhìn sâu vào ánh mắt hắn, lòng vẫn không khỏi lo lắng.
Cậu chủ từ nhỏ đã thông minh, tài giỏi, nhưng cũng là người có tâm tư khó dò.
Lần này trở về, liệu thực sự chỉ đơn thuần là muốn làm quen với Khuynh Nhi thôi sao?
Dù hắn có ý gì đi nữa, bà vẫn nên cẩn trọng.
Nhan Liệt nhanh chóng từ chối khéo: “Thứ lỗi cho tôi nhiều lời. Nhưng mà thiếu gia, tôi nghĩ cậu không nên đến vào lúc này a. Tiểu thư cô ấy vẫn còn đang ở trong phòng tắm, tôi thiết nghĩ... thiếu gia nên đợi thêm lát nữa...”
Hàn Hiếu Minh bật cười, giọng trầm thấp mang theo chút kiên nhẫn: “Dì Nhan, dì suy nghĩ nhiều rồi, tôi vốn không có ý định khiến con bé khó xử. Tôi chỉ là muốn ở bên ngoài chờ con bé một chút, chắc cũng không quá đáng.”
Nhan Liệt nhìn hắn, trong lòng vẫn không an tâm: “Thiếu gia, có lời này, tôi nghĩ mình vẫn nên nói với cậu. Tôi biết cậu là con trai phu nhân, cũng là anh trai của tiểu thư, nhưng dù sao cũng là nam nữ khác biệt. Tiểu thư hiện nay còn rất nhỏ, nếu cậu cứ tiếp cận quá gần, e rằng...”
Chưa dứt lời, Hàn Hiếu Minh đã nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào bà.
“Dì Nhan, tôi biết bản thân của tôi đang làm gì.” Hắn cười nhạt, giọng chắc nịch: “Tôi ở đây hứa với dì. Trước khi tôi chưa được sự cho phép của mẹ, tôi nhất định sẽ không đi xa giới hạn của mình. Nếu như bà ấy có trách phạt chuyện hôm nay tôi đến gặp con bé, tôi sẽ gánh giúp dì.”
Nhan Liệt thoáng khựng lại.
Hắn nói đúng.
Dù mẹ hắn có ý định để hắn và Khuynh Nhi tiến xa hơn, nhưng đó chỉ là mong muốn của bà chủ.
Chưa chắc Khuynh Nhi con bé đã đồng ý.
Huống hồ, bà chủ chắc chắn sẽ không mong muốn hắn phá hủy sự đơn thuần của cô, là bà đã suy nghĩ nhiều rồi.
Nghĩ vậy, Nhan Liệt thả lỏng hơn.
Bà nhìn hắn, gật đầu đáp: “Thiếu gia, tôi tin cậu.”