Trêu Nhẹ Một Chút, Hàn Lão Sư

Chương 16: Gặp Phải Đối Thủ Rồi! (4)

Trước Sau

break

Giọng hắn trầm ổn, nhưng đầy tính cảnh cáo: “Phong Đồ Nhi, em muốn đi đâu?”

“Trường học của tôi, tôi muốn đi đâu thì đi, không liên quan đến anh!” Cô cục súc đáp lại, đồng thời hất tay hắn ta ra, lùi về sau một bước: “Anh tốt nhất đừng làm phiền tôi nữa.”

“Tôi làm phiền em?” Chữ phiền ấy vừa vặn đâm Hàn Hiếu Minh bị thương.

Hắn không nghĩ cô ghét hắn đến vậy.

Hắn càng không nghĩ, chỉ mới ngày đầu tiên gặp lại, quan hệ giữa họ đã tệ đến như vậy.

Hắn làm sai rồi sao? Hắn không nên trở lại Bắc Kinh này? Hắn không nên tìm cô? Hắn không nên vì phút ghen tuông, cho rằng cô thật sự qua lại với người khác mà cư xử thô lỗ?

Hay vốn dĩ, hắn nên quên tất cả, mặc cô vẫy vùng trong thế giới của mình?

Tất cả câu hỏi của hắn, lúc này đều trở nên sáo rỗng, không có câu trả lời.

Mà Khuynh Nhi cũng không hiểu vì sao, khi nhìn vào trong ánh mắt hắn, cô lại cảm thấy bản thân giống như vừa rồi đã làm sai gì đó. Cô làm sao thế này? Sao lại trở nên mủi lòng với người đã bắt nạt cô chứ? Cô bị ngốc rồi sao?

“Tóm lại, tôi có thể tự lo được cho mình, không cần anh phải đi cùng tôi đâu.” Cô sửa lại, thành ý dần tốt hơn: “Hoặc là, anh đừng như vừa rồi, làm tôi khó xử trước bạn học là được.”

Nghĩa là, cô biết mình làm sai, cho nên đang gián tiếp, nói xin lỗi với hắn?

Mặc dù có vẻ không giống đang thừa nhận, nhưng ít ra, so với cáu kỉnh, lời này quả thực thuận tai hơn rất nhiều.

“Được.” Hắn trả lời, không suy nghĩ.

Ngắn gọn, súc tích, gần như thỏa hiệp sẽ không xen vào chuyện cô nữa.

Khuynh Nhi nghe vậy cũng không còn lý do tranh luận với hắn nữa. Cô không nói gì chỉ nhanh chóng xoay người, chủ động tiến thẳng về phía trước.

Cả hai đi được một đoạn khá xa thì vừa vặn bắt gặp một nhóm thiếu niên đang từ trong tòa nhà giảng đường đi trở ra. Một trong số ba người bọn họ trùng hợp là bạn học của cô. Hạ Mặc. Cũng là người đã từng theo đuổi cô trong một thời gian dài, riêng hai người còn lại đi cùng cậu ta là ai, cô không quen bọn họ. Họ nói gì đó với Hạ Mặc trước khi cậu ta tiến đến chỗ bọn cô, rồi rời đi lập tức.

“Khuynh Nhi, trùng hợp thật. Không ngờ hôm nay lại được gặp em ở đây đấy!” Hạ Mặc cười dịu dàng, ánh mắt cậu ta nhìn cô vẫn tràn đầy ôn nhu như trước đây. Nhưng khi chạm đến Hàn Hiếu Minh đứng ngay bên cạnh cô, dáng vẻ dịu dàng khi nãy bỗng hoàn toàn tan biến, thay vào đó là nghi hoặc, tò mò: “Còn vị này là...”

Cô vừa hé môi, còn chưa lên tiếng, Hàn Hiếu Minh đã trả lời thay cô: “Tôi là anh trai của Khuynh Nhi.”

Câu nói vừa rơi xuống, Khuynh Nhi suýt nữa thì cắn trúng đầu lưỡi.

Cái gì mà anh trai cô chứ?!

Không phải hắn ta đã hứa giữ im lặng rồi sao? Sao lại có thể nuốt lời trắng trợn như vậy chứ?

Uổng công cô còn định nói hắn ta là vệ sĩ mà nhà cô mới tuyển, đi theo để bảo vệ cho cô, ai mà ngờ hắn ta lại...

“Thật ra...”

Nhưng khi cô phản bác, Hạ Mặc vừa hay nói chen vào: “Anh ấy thật sự là anh trai của em sao?”

“Cái đó…”

“Không sai.”

Khuynh Nhi hoàn toàn không có cơ hội để giải thích. Hắn một câu, Hạ Mặc một câu, tình huống lặp đi lặp lại khiến cô có mười cái miệng cũng không thể nói rõ.

“Nhưng mà…” Đối với lời khẳng định của hắn, Hạ Mặc vẫn không khỏi nghi ngờ. Cậu quen biết Phong Đồ Nhi đã lâu, biết rõ cô ấy không có anh chị em, làm sao tự dưng lại có thêm anh trai?

Điều đó, hắn hoàn toàn nhìn thấu.

“Cậu đang nghi ngờ, chúng tôi không phải anh em sao?”

“Tôi không có ý đó.” Hạ Mặc phủ nhận, nhưng vẫn không hoàn toàn bác bỏ: “Chỉ là...”

“Lẽ nào chúng tôi nhìn không giống nhau à?”

Khuynh Nhi suýt cắn trúng lưỡi khi nghe đến chi tiết này của hắn.

Giống nhau? Hắn ta đang kể chuyện cười à? Đến con nít ba tuổi còn nhìn ra họ vốn không có điểm chung nào, đừng nói một Hạ Mặc nhạy bén.

Nhưng như thế cũng tốt!

Dù sao cũng nên để hắn ta bẽ mặt một chút đã!

Cô cứ chờ xem kịch vui là được rồi.

“Chuyện này...” Hạ Mặc quan sát họ một chút, rõ ràng ban đầu cậu không tin, nhưng khi càng quan sát họ hơn, cậu lại hoàn toàn đánh đổ sự suy đoán trước đó. Gật gù, cậu rất nhanh cho biết: “Quả nhiên là có chút giống nhau!”

Câu nói vừa rơi xuống, khóe môi Hàn Hiếu Minh cong nhẹ.

Đạt được mục đích, hắn không ngần ngại mà tán thưởng Hạ Mặc: “Cậu quả nhiên là có mắt nhìn mà.”

Chẳng buồn cho Khuynh Nhi, cô sắp bị tình huống trước mắt làm cho tức đến mức thổ huyết.

Uổng công cô còn đánh giá Hạ Mặc là một người nhạy bén, thật không ngờ, ở trước hắn, cậu ta lại không khác gì một con thỏ non nớt, bị dắt mũi đến không biết gì hết. Không biết cô nên thông cảm cho cậu ta, hay là đánh giá Hàn Hiếu Minh cao nữa.

“Vậy... hai người là anh em thật sao?” Hạ Mặc còn chưa dám tin, liếc mắt nhìn sang cô, chờ đợi câu trả lời cụ thể: “Tại sao trước giờ anh chưa từng nghe em nhắc đến, việc mình có anh trai thế nhỉ?”

“Là do—”

“Từ nhỏ chúng tôi đã không sống cùng nhau, cho nên em ấy không nhắc với cậu cũng là điều dễ hiểu.” Hàn Hiếu Minh chen vào, giọng hắn chậm rãi nhưng đầy vẻ chắc chắn: “Mặc dù chúng tôi sống xa nhau, nhưng mà tôi biết, Khuynh Nhi – con bé rất quý người anh này. Tôi vừa mới trở về không lâu mà con bé đã bám dính tôi rồi, còn luôn miệng nói rất muốn tôi cùng đến tham quan trường học, muốn tôi giúp con bé đánh giá xem nơi này thế nào. Cậu nói xem, con bé có phải rất đáng yêu hay không?”

Khuynh Nhi: “…”

Đệch! Hắn ta đang nói cái quái gì thế này?!

Cô bám hắn bao giờ?!

Quý hắn bao giờ?!

Nhưng Hạ Mặc lại tin hắn sái cổ, tán thành như thể đã hiểu cô rất rõ: “Anh nói không sai. Nhìn em ấy đúng là bám anh thật. Nếu không phải biết rõ hai người là anh em với nhau, tôi suýt nữa thì đã hiểu lầm mất.”

Khuynh Nhi: “...”

Khoan đã!

Cô muốn đính chính—

Chỉ là, cô còn chưa kịp nói, Hàn Hiếu Minh đã lên tiếng cắt ngang: “Vậy còn cậu, cậu là gì của em ấy?”

Hạ Mặc thoáng sững lại, nhưng rất nhanh liền đáp: “Tôi là bạn học cũ của Khuynh Nhi, cũng là một người rất hâm mộ em ấy.”

“Hâm mộ...” Hàn Hiếu Minh cố tình kéo dài hai chữ này, sau đó hắn liếc sang chỗ cô, không rõ ý gì, nhưng lại làm cô có cảm giác lạnh toát: “Em ấy sao?”

Hắn ta như vậy là ý gì?

Cô thì không được có fan hâm mộ hay sao chứ?

Tuy nhiên, Hạ Mặc lại không để ý đến thái độ kỳ lạ này của hắn. Cậu chăm chú nhìn cô, giọng nói dịu dàng nhưng lại mang theo chút nuối tiếc: “Đúng rồi Khuynh Nhi. Ngày mai là bắt đầu năm học mới rồi. Tuy năm nay chúng ta không thể học cùng lớp, nhưng anh hy vọng, em sẽ không quên người bạn này.” Nói đến đây, Hạ Mặc mỉm cười, trong đôi mắt ấy chứa đựng một tia chân thành đến khó mà diễn tả: “Trước đây em nói rất thích nghiên cứu thủy sinh, trùng hợp anh cũng vậy. Nếu đã có cùng sở thích, anh rất mong chúng ta có thể cùng nhau trao đổi thêm về nó, được chứ?”

Khuynh Nhi ngay lập tức ngây ra. Cô chớp mắt mấy cái, hoàn toàn không thể tin Hạ Mặc còn nhớ rõ sở thích này của mình.

Sau khi từ chối tình cảm của Hạ Mặc, cô cho rằng, giữa cô và cậu ta ít nhiều sẽ có thêm khoảng cách. Thật không ngờ, cậu ta không những không ghét cô, ngược lại, còn vô cùng hòa nhã.

Nghiên cứu thủy sinh với cô luôn là ước mơ từ thuở bé. Hiếm khi gặp được người đồng điệu trong suy nghĩ, lại biết cô thích gì, đương nhiên cô sẽ không từ chối.

Thế nhưng, cô còn chưa kịp nói đồng ý, Hàn Hiếu Minh đã lạnh nhạt lên tiếng: “Tiếc thật. Khuynh Nhi nhà chúng tôi, hiện giờ không thích nghiên cứu môn học này nữa rồi.”

Hạ Mặc suýt nữa thì không tin: “Chuyện này là thật sao Khuynh Nhi?”

Khuynh Nhi: “...!”

Cô cứng miệng, không biết nên trả lời ra sao.

Cô nhìn sang Hàn Hiếu Minh, muốn hắn giải thích bản thân đã nói nhầm, tuy nhiên chỉ nhận được một ánh nhìn lạnh lẽo.

Dĩ nhiên, cô hoàn toàn biết được kết quả chuyện lần này.

Đáng ghét!

Cô mắng thầm, tâm trạng nặng nề không chịu được.

Hắn ta dựa vào đâu mà quản lý sở thích của cô chứ?

Hắn ta rõ ràng đâu là gì của cô.

Cô muốn mở miệng mắng hắn, muốn lớn tiếng bảo hắn đừng xen vào chuyện riêng của cô, nhưng nhìn ánh mắt đó của hắn, cô đột nhiên không dám hó hé nữa.

Nếu cãi lại, chẳng khác nào cô tự vạch trần lời nói dối của hắn.

Nói không chừng khi hắn ta không vui, sẽ lại lan truyền cái sở thích đọc truyện của cô mất!

Cuối cùng, vì mặt mũi, Khuynh Nhi chỉ có thể nhịn nhục.

Cô mím môi, giữ im lặng tuyệt đối.

Hàn Hiếu Minh thấy cô biết sợ rồi, cũng không dọa cô nữa.

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, muốn tán dương cô ngoan lắm, nhưng Khuynh Nhi lại nhầm tưởng hắn đang tạo áp lực cho mình, căng thẳng đến không dám thở mạnh.

Xong, hắn quay lại nhìn Hạ Mặc, chậm rãi mà đáp lại: “Sở thích của con người vốn dĩ sẽ thay đổi. Em gái tôi cũng vậy, cậu đừng quá ngạc nhiên làm gì.”

Khuynh Nhi: “...”

Cô cắn môi, nắm tay siết chặt lại thành quyền, trong bụng không ngừng mắng hắn ta “khốn kiếp”.

Hắn ta không cho cô có cơ hội phản bác thì đã đành, lại còn cố tình làm cô khó xử trước mặt của bạn học. Món nợ này... cô nhất định sẽ đòi lại, cô nhất định sẽ cho hắn biết tay...!

“...”

Hạ Mặc đương nhiên nhìn ra được sự không bình thường giữa họ, nhưng cậu lại không biết đó là gì, chỉ có thể trực tiếp lờ đi, nói: “Vậy Khuynh Nhi, nếu sắp tới có gì thay đổi trong quyết định của mình, em đừng quên chia sẻ với người bạn này nhé?”

Khuynh Nhi theo quán tính gật đầu, đáp lại đầy gượng gạo: “Mình biết rồi!”

“Được rồi, tạm biệt em!” Nói xong, Hạ Mặc lịch sự gật đầu chào hắn ta một cái, sau đó rất nhanh liền xoay người rời đi.

Ngay khi bóng lưng Hạ Mặc vừa khuất xa bọn họ, Khuynh Nhi lập tức hất mạnh tay hắn ra, tức giận lườm hắn ta một cái.

“Hàn Hiếu Minh, rốt cuộc anh bị gì vậy hả? Tôi có đi đâu, làm gì, với ai thì liên quan gì đến anh kia chứ? Anh có biết xen vào chuyện riêng của người khác là bất lịch sự lắm hay không?”

Nhưng hắn không tức giận, chỉ nhàn nhạt nhìn cô, ánh mắt hơi trầm xuống.

Sau đó, hắn khoanh tay, nghiêm giọng như đang dạy dỗ một con mèo bướng bỉnh: “Vậy ý em tức là, tôi nên im lặng, đứng nhìn em bị cậu ta dụ dỗ, sau đó bán em đi?”

“Hàn Hiếu Minh, anh đừng có nói khó nghe như vậy!” Cô không nhịn được mà bật lại: “Cái gì mà dụ dỗ rồi bán đi? Anh có phải xem phim trinh thám quá nhiều rồi hay không?”

“Tôi chỉ đang bảo vệ em mà thôi.”

“Tôi không cần.”

“Cần hay không, việc đó không do em quyết định. Em chỉ nhìn thấy cậu ta cười với em, em liền cho rằng người ta tốt với mình thật sao?”

“Anh đừng có ngang ngược.”

“Tôi không ngang ngược.” Nói đến đây, hắn tiến lên một bước, vừa vặn kéo khoảng cách giữa hai người gần hơn. Giây tiếp theo, hắn cúi đầu, thẳng thắn nhìn sâu vào mắt cô, khẳng định một lần nữa: “Tôi là đang muốn tốt cho em. Em đừng đến cả ý tốt của tôi cũng không nhìn ra được.”

Nhưng cô đâu quan tâm, lạnh nhạt hất cằm nói: “Tôi không cần! Anh cứ đem sự quan tâm vô lý đó của anh, cho người nào cần nó hơn tôi đi!”

Nói rồi, cô kiêu hãnh xoay người, nhưng vừa mới nghiêng sang, eo cô đã bị một lực mạnh mẽ từ phía sau bắt lấy, cưỡng ép kéo cô quay trở lại, ép chặt vào trong thân thể hắn.

Một giây trước khi cô kịp hiểu tình hình, môi hắn đã lạnh lẽo phủ xuống, thô bạo cạy mở răng cô ra...

Hắn có thể chấp nhận việc cô xem nhẹ hắn, không coi thành ý hắn ra gì, nhưng hắn tuyệt đối không để cô, ngốc nghếch rơi vào tay người khác.

Những người đàn ông muốn tiếp cận cô gái nhỏ của hắn.

Bọn họ nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc