Các cung nhân hầu hạ Thẩm Hoàng hậu thay y phục xong, bà không trở vào ngay, mà đứng ở dưới bậc hành lang một lát: "Bên trong hơi ngột ngạt, chi bằng hóng mát ở đây." Bà liếc nhìn Phó Đường Lê một cái: "Các tiểu nương tử trẻ tuổi chắc cũng không thích cảnh tượng câu nệ như thế này nhỉ?"
Phó Đường Lê đứng bên cạnh Thẩm Hoàng hậu, mày mắt dịu dàng : "Yến tiệc hoàng gia, khí phách hùng vĩ. Con hôm nay được chiêm ngưỡng dung nhan thánh thượng, chỉ cảm thấy vinh dự, không hề có cảm giác câu nệ."
Thẩm Hoàng hậu cười vang, giơ tay ra hiệu người hầu lui ra, ung dung đi bộ hai bước về phía trước.
"Vừa rồi, Thái hậu nói những lời đó, con có thấy tủi thân không?" Thẩm Hoàng hậu hỏi một câu tưởng như vô tình.
Phó Đường Lê thần sắc không đổi: "Thái hậu dạy bảo ân cần, con cung kính lắng nghe. Hai từ 'tủi thân' không hề liên quan."
Nụ cười trong mắt Thẩm Hoàng hậu sâu hơn: "Không sai. Phàm là nữ nhân, một khi gả vào gia đình đế vương, kiêu ngạo là thứ không thể có nhất. Xem ra con không cần người khác chỉ dẫn, rất tốt."
Ánh trăng như nước, chảy qua cung thành tráng lệ, phảng phất có chút lạnh lẽo. Sự ồn ào, huyên náo ngay gần bên, cách lan can và trụ cột chạm khắc, cũng trở nên mờ nhạt hối sáp hơn.
Phó Đường Lê cúi đầu: "Vâng."
"Con là một đứa trẻ hiểu chuyện, nắm rõ phải trái nặng nhẹ, rất tốt." Thẩm Hoàng hậu nhìn Phó Đường Lê, chậm rãi nói: "Mấy ngày trước, Thái tử có chút lời ra tiếng vào về chuyện nương tử họ Lâm. Bổn Cung trước kia còn hơi lo lắng, bây giờ xem ra, là Bổn Cung đã lo nghĩ nhiều rồi."
Phó Đường Lê đứng yên ở đó, ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích.
Thẩm Hoàng hậu thầm gật đầu, tiếp tục nói: "Thái tử còn trẻ chưa trải sự đời, có lúc hồ đồ cũng là chuyện thường. Bổn Cung chọn con làm Thái tử phi, chính là coi trọng sự ổn trọng sự điềm tĩnh, thông minh thấu đáo của con, vượt xa nương tử họ Lâm kia. Con ngàn vạn lần đừng phụ lòng mong đợi của Bổn Cung. Hãy chịu khó sớm kéo Thái tử quay đầu lại."
Bất kể Hoàng hậu nói gì, Phó Đường Lê đều đáp "Vâng", thần sắc chân thành, giọng nói dịu dàng, không thể bắt bẻ.
Thẩm Hoàng hậu cảm thấy hài lòng, thân mật vỗ tay Phó Đường Lê: "Hiện tại, có một cơ hội tốt đây. Đêm nay Trường An tổ chức đèn hoa. Thái tử tuân lệnh Thánh Thượng, sẽ đi tuần khắp Trường An. Sau đó đến Sùng Nghiệp Phường ở giữa đại lộ Chu Tước, chủ trì bắn pháo hoa, cùng vui với dân chúng Trường An.. Đến lúc đó, con cùng đi với Thái Tử. Hai đứa đã định hôn ước nên thường xuyên gần gũi mới phải."
Phó Đường Lê hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoàng hậu một cái. Thấy Thẩm Hoàng hậu chỉ cười nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào nàng. Nàng mím môi, rất nhanh, vẫn đáp một chữ "Vâng."
Thẩm Hoàng hậu cuối cùng hài lòng, dẫn Phó Đường Lê trở lại điện Vĩnh Lạc.
Sau đó, tiệc tan. Quả nhiên, Triệu Vĩnh Gia bẩm báo Nguyên Viêm Đế sẽ ra cung tuần tra, đứng dậy cáo lui.
Nguyên Viêm Đế chỉ dặn dò vài câu, rồi cho hắn đi.
Phó Đường Lê do dự một chút. Ánh mắt Thẩm Hoàng hậu đã nhìn tới. Nàng bất đắc dĩ, chỉ đành đứng dậy, bước ra ngoài.
Triệu Vĩnh Gia vừa ra khỏi điện Vĩnh Lạc, lập tức có một nhóm nội thị chen chúc, đi theo sau hắn.
Phó Đường Lê đi chậm hơn một chút. Khi đến ngoài điện, Triệu Vĩnh Gia đã đi xa. Bất đắc dĩ, nàng mở lời gọi: "Thái tử Điện hạ, xin dừng bước."
Cung nhân hai bên đều có mặt, Triệu Vĩnh Gia không tiện giả vờ như không nghe thấy, chỉ đành dừng bước, quay đầu lại, xa lạ nhưng khách khí hỏi: "Phó nương tử có việc gì?"
Phó Đường Lê ung dung bước tới. Vừa đến gần, chưa kịp nói gì, lại liếc thấy bên cạnh Triệu Vĩnh Gia có một tiểu nội thị, đứng sát hắn. Đặc biệt, khi thấy Phó Đường Lê đi tới, nội thị đó còn cố ý tựa vào vai Triệu Vĩnh Gia một cái.
Đại điện phía sau sáng rực. Cung nhân cầm đèn lưu ly sáu góc đứng hầu xung quanh. Màn đêm vừa buông xuống nhưng nhờ có đèn nên mọi thứ đều nhìn thấy rõ ràng.
Nội thị đó thân hình mềm mại, tuy mặc thường phục hoạn quan nhưng vẫn toát lên đường cong thướt tha. Lại thêm dung mạo diễm lệ, mắt như hoa đào, môi đỏ như ngọc, vẻ quyến rũ không thể tả, chính là người trong mộng của Thái tử, Lâm Uyển Thanh.
Quả nhiên, đêm Nguyên Tiêu hôm nay, rất hợp cho người tình hẹn hò. Đúng là một đôi tình nhân, cứ kè kè như vậy, ngay cả uyên ương cũng bị hai người này làm lu mờ.